Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Cổ lão gia không phải đã đi nơi khác rồi sao? Tại sao đột nhiên quay về?
Trên mặt Cổ Như Hải xấu hổ, ấp a ấp úng nói:
- Hồi bẩm đại nhân, tuy thảo dân không cách nào kéo cái mặt mo này tham dự tiệc cưới của con trai với nữ tử thanh lâu này, nhưng mà nó là con của thảo dân. Thảo dân nhất thời nói nhảm từ nay về sau không quan tâm tới hắn, nhưng mà con trai kết hôn thảo dân vẫn có lo lắng. Vì vậy vẫn ở lại bổn huyện không đi. Vừa rồi thảo dân vụng trộm quay về liếc nhìn thì thảo dân nhìn thấy một đám người hô to gọi nhỏ chạy tới bờ sông, mà trong nội đường không có một người, lúc này mới...
Đúng lúc này Triệu Oánh Oánh cùng Mạc Vân Nhi cùng trong phòng đi ra, Cổ Như Hải lập tức sợ tới mức vẻ mặt xám trắng:
- Quỷ! Có quỷ! Gặp quỷ rồi!
Phạm Thức Đức tiến lên ngăn cản Cổ Như Hải sắp co chân chạy đi, kéo hắn qua một bên chậm rãi giải thích nguyên do.
Lúc này một nha dịch vô cùng kinh hoảng từ bên ngoài chạy vào, vọt tới trước mặt Tần Tiêu nói:
- Đại nhân, không tốt! Tìm được thi thể Cổ công tử rồi!
Cổ Như Hải nghe xong thì con mắt trợn trắng, hắn đã lâm vào hôn mê.
Tần Tiêu cả kinh:
- Tìm được ở nơi nào? Tình huống như thế nào rồi?
Nha dịch nuốt nước miếng một cái, cực kỳ khẩn trương nói:
- Thi thể bị lưới của ngư dân kéo lên, nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Nha dịch ấp a ấp úng cực kỳ kinh hoàng, nói:
- Thi thể đó mặc áo đỏ tân lang nhưng lại không phải Cổ công tử, mà là Đỗ...
Đột nhiên nội tâm của Tần Tiêu sáng ngời, thấp giọng nói:
- Đỗ Viễn Sơn?
- Đúng là người này!
Đúng lúc này, một tia kinh hô rất nhỏ từ sau truyền tới, tâm thần Tần Tiêu chấn động, đột nhiên thân hình nhoáng một cái đột nhiên đi vào phòng tân nương, động tác nhanh chóng tuyệt luân, hắn nói vọng ra sau hai câu:
- Lý tướng quân, bảo hộ hai nữ tử an toàn!
Lý Tự Nghiệp nhanh chóng rút Phá Không trường đao ra, bảo hộ Triệu Oánh Oánh cùng Mạc Vân Nhi, lớn tiếng nói:
- Mạt tướng tuân mệnh!
Mọi người kinh ngạc vạn phần.
- Chuyện gì phát sinh?
Lý Tự Nghiệp trừng to mắt, hết sức chăm chú chú ý động tĩnh chung quanh, trầm giọng nói:
- Trong phòng có động tĩnh!
Vừa mới dứt lời nóc nhà phòng tân hôn đột nhiên có một bóng đen phá tan, âm thanh ngói bị nghiền nát vang lên. Ngay sau đó thân hình Tần Tiêu nhanh như điện vọt ra, theo sát phía sau bóng đen.
Lý Tự Nghiệp nhìn chằm chằm vào, hét lớn:
- Mẹ nó, ngày đó tại bãi tha ma không bắt được thắng này! Thân hình và động tác của hắn lão tử nhớ rất rõ ràng.
Tần Tiêu vừa mới nhảy lên nóc nhà thình lình cảm giác trước mặt có kình phong đánh úp tới, hai ngón tay phải nhanh chóng kẹp lại, hai thanh cương châm sáng bóng lao tới!
Trong nội tâm Tần Tiêu tức giận ám khí ngoan độc! May mắn ta phản ứng rất nhanh! Lập tức hai tay mở ra như chim ưng chụp mồi đánh về phía bóng đen, đồng thời sử xuất Ma Vân Chưởng Pháp, cả tay phải bàn tay như có hàn vân bao phủ, mang theo một cơn cương phong lướt qua.
Ám khí của hắc y nhân thất thủ lập tức sợ hãi, lúc này thấy thế công của Tần Tiêu mãnh liệt không thể ngăn cản, lập tức nhanh chóng quay người bỏ chạy. Vừa mới lướt đi vài bước thì trước mặt có một con gió mát thổi tới, kinh hoảng đánh ra một chưởng, vai ngực đã sớm bị một chưởng kia đánh trúng, lập tức phun ra một cổ máu đặc rơi xuống phía sau.
Thân ảnh hắc y nhân này như viên đá bị ném xuống sông, thẳng tắp đập phá nóc nhà rơi vào trong phòng tân hôn. Tần Tiêu thân nhanh chóng nhảy xuống gần hắc y nhân, vận chỉ như bay điểm vài huyệt đạo của hắc y nhân.
Mọi người tràn vào trong phòng vây trước mặt hai người.
Tần Tiêu bình thản nội tức, thản nhiên nói:
- Đoạn Như, ngươi tỉ mỉ bố trí mê cục này rốt cuộc là có rấp tâm gì? Đem ngươi Cổ công tử giấu nơi nào?
Mọi người cùng kinh hô nhìn qua Đoạn Như? Lý Tự Nghiệp tiến lên một bước kéo khăn che mặt của hắc y nhân xuống, quả nhiên là nàng!
Khóe miệng của Đoạn Như tràn máu, vẻ mặt hung quang hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, hắn giờ phút này đã là người chết, dấu ở nơi nào có gì khác nhau chứ!
Tần Tiêu cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Thế thì chưa hẳn!
Dứt lời cầm qua Phá Không đao của Lý Tự Nghiệp, trực tiếp đi tới trước cửa tủ quần áo, hắn chém đứt ổ khóa thì một bóng người gắng gượng từ trong đổ ra ngoài, đúng là Cổ Tô Toàn!
Mạc Vân Nhi hét lên một tiếng, cuống quít vọt tới bên người của Cổ Tô Toàn, trong hốc mắt đã tuôn ra nhiều nước mắt, hoảng sợ kêu lên:
- Tướng công, tướng công, huynh mau tỉnh lại đi! muội là Vân nhi ah!
Cổ Như Hải cũng chạy vào nhìn Cổ Tô Toàn lớn tiếng la lên. Nhưng mà Cổ Tô Toàn không có phản ứng, hình như đã ngất đi.
Tần Tiêu vận chỉ điểm lên mấy huyệt vị của Cổ Tô Toàn, thân thể lập tức mềm oặt xuống:
- Phạm tiên sinh, Cổ công tử trúng độc không sâu, nhanh chóng dẫn hắn đi tới tiệm bán thuốc chuẩn bị thật nhiều nước đậu xanh cho hắn rửa ruột, sau đó tìm cá não nghiền thành phấn cho hắn ăn vào!
- Cổ công tử trúng độc thạch tín?
- Đúng vậy! Nhanh đi!
Tần Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi nói tiếp:
- Những người khác cũng đừng có đi theo, ở lại chỗ này dự thính.
Đoạn Như co quắp ngồi dưới đất, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, trong ánh mắt cơ hồ có lửa toát ra.
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn qua Đoạn Như, nói:
- Đừng nhìn ta như vậy. Khởi điểm ta cũng không biết Cổ công tử bị ngươi giấu ở trong tủ quần áo. Ngay vừa rồi ngươi lơ đãng đưa mắt nhìn qua đó ta mới nghĩ đến.
- Ngươi...
Đoạn Như chán nản, nói không ra lời.
Tần Tiêu nói:
- Chuyện cho tới bây giờ thì nên kể cho chúng ta nghe một chút về kế hoạch không chê vào đâu được của ngươi đi.
Đoạn Như nghiêng mặt, lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải cũng biết sao, còn muốn hỏi cái gì?
- Đúng vậy, ta biết rõ rất nhiều, trong cả sự kiện tất cả mọi người đều là đối tượng mà ngươi lợi dụng. Mà Đỗ Viễn Sơn chính là đồng lõa thân thiêt nhất của ngươi. Nhưng vừa rồi bị ngươi động thủ giết hắn diệt khẩu.
Triệu Oánh Oánh cùng Mạc Vân Nhi đồng thời la lên:
- Cái gì? Đoàn lão bản giết Đỗ Viễn Sơn?
Triệu Oánh Oánh càng thương tâm khóc rống lên.
Đoạn Như quay mặt nhìn qua Tần Tiêu:
- Xem ra ta thật sự khinh thường ngươi rồi, Khâm Sai đại nhân tuổi còn trẻ. Hừ, kế sách của ta hoàn mỹ như thế lại bị thiếu niên mới bước ra giang hồ như ngươi nhìn thấu, thật sự là thiên đại châm chọc!
Lý Tự Nghiệp giận dữ:
- Ngươi là kỹ nữ ác phụ, lại dám ô nhục đại nhân, ta chém ngươi một đao!
Tần Tiêu ngăn hắn lại, nói ra:
- Không thể không thừa nhận tính toán của ngươi đúng là không tệ, chơi bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau. Chúng ta đều cho rằng tiểu xiếc mượn xác hoàn hồn chỉ là trò khôi hài mà thôi, ngươi cuối cùng mới trồi lên mặt nước, trở thành người thắng cuối cùng.
Đoạn Như hừ lạnh một tiếng:
- Đa tạ khích lệ.