Lúc này mũi tên nhọn đã vượt qua tấm chắn mà nàng gìn giữ bao nhiêu năm, nàng đang đau đớn thì bờ
môi nóng bỏng hôn lên môi nàng, khẽ nói:
- Đau sao, Tiên Nhi?
Nàng khẽ cắn môi dưới, nóng bỏng hôn trả lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Giờ khắc này thì ta hoàn toàn biến thành nữ nhân của hắn, đau đớn mang theo ngọt ngào, không cần nói đau nhức...
Tần Tiêu cảm giác trong lồng ngực có con dã thú, bởi vì Tiên Nhi thấp
giọng hô lên thì dần dần an phận xuống, biến thành ôn thuần như cừu
non, ôn nhu trìu mến.
Tay của hắn mơn trớn từng tấc da thịt của Tiên Nhi, mỗi khi đi qua chỗ nào thì nơi đó run nhẹ lên.
Tiên Nhi nhẹ giọng nỉ non, đôi mắt đẹp hồng lên.
Lý Tiên Huệ tóc ướt mồ hôi rơi lả tả, đầu tựa vào cánh tay của Tần Tiêu, một bàn tay trắng như ngọc và nhẹ nhàng tựa vào trong lồng ngực của
hắn, trong lúc này nàng vô cùng yêu thương.
Tần Tiêu nhẹ nhàng vuốt tấm lưng của nàng, nói:
- Tiên Nhi, ta thiếu nợ ngươi một hôn lễ...
Lý Tiên Huệ ngượng ngùng lắc đầu:
- Không trọng yếu... Tiên Nhi không quan tâm những chuyện này. Tiên Nhi
chỉ cần Tần đại ca bình an, khỏe mạnh vui vẻ đã thỏa mãn rồi.
Tần Tiêu xoay đầu lại, tham lam hôn lên môi của nàng, nói:
- Tiên Nhi, ngày nào đó ta muốn cho ngươi trở thành tân nương hạnh phúc nhất trên đời...
- Đừng a, còn có một chút...
Sáng sớm mát mẻ hai ngươi ôm nhau ngủ, chim chóc không ngừng reo vang.
Lý Tiên Huệ mặt như hoa đào, nhìn qua gương mặt anh tuấn và kiên nghị kia, nhẹ nhàng hôn lên.
Tần Tiêu lạnh nhạt cười:
- Tiên Nhi, ta thật sự có cảm giác như đang mơ.
- Ta cũng thế... Tiên Nhi chưa từng nghĩ tới còn có thể gả cho một người như vậy. Hơn nữa còn gả cho người mà ta yêu và người cũng yêu ta.
- Không phải, ta không nghĩ vậy, kỳ thật...
Tần Tiêu nói một hồi thiếu chút nữa đem chuyện mình xuyên qua thời không đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nói.
- Kỳ thật cái gì?
Tần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không có gì... Tiên Nhi, cuộc đời này có thê tử như vậy làm bạn, Tần
Tiêu đã không phải hối hận. Chỉ cần phải nhớ đây chính là mộng ảo. Ta
chỉ lo lắng có một ngày ta tỉnh lại và biến dạng...
- Sẽ không, nhất định không biết...
Lý Tiên Huệ ôm chặc Tần Tiêu, sợ hắn chạy đi.
- Ngươi đi đâu vậy đều mang theo ta. Không cho phép ngươi vụng trộm đào
tẩu! Cho dù là tưởng niệm cũng phải cho ta biết tưởng niệm cái gì, cho
dù ngày nào đó ngươi ở xa ngàn dặm thì Tiên Nhi cũng sẽ tìm gặp ngươi,
cho dù là vượt ngàn năm cũng phải tìm được ngươi!
Lý Tiên Huệ nói một câu vô tâm thì giống như chạm vào nơi mẫn cảm nhất
trong nội tâm của Tần Tiêu, nhảy dựng lên, trong đáy lòng nhẹ nhàng và
hữu lực, va chạm vào nội tâm của hắn.
- Tiên Nhi... Ta đáp ứng ngươi. Cho dù vượt qua thời không thì ta cũng muốn mang ngươi đi cùng.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền tới bước chân nhẹ nhàng, sau đó nghe được một tiếng cười ‘ khanh khách ’, người tới lại chạy xa.
Mặt của Lý Tiên Huệ lập tức mắc cỡ đỏ bừng, tựa đầu vào trong ngực của Tần Tiêu.
- Là Tử Địch!
Tần Tiêu cười ha hả:
- Nha đầu kia quỷ tâm mắt quỷ...
Lúc bữa sáng Tử Địch dựa vào người của Lý Tiên Huệ, lúc nào cũng ngó ngó Tần Tiêu, vẻ mặt cười quái dị, khiến cho cả sảnh đường hào khí có chút
quái dị. Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng cầm góc áo của Tử Địch:
- Không nên ồn ào, còn có khách đấy.
Hình Trường Phong cùng Vạn Lôi thì không hiểu ra sao, nhưng mà trong nội tâm tinh tường, nhất định là Tần Tiêu có chút gia sự, vì vậy giả bộ như không thấy cái gì, chỉ lo cúi đầu ăn uống thả cửa.
Sau bữa ăn sáng Tần Tiêu uống trà, nói ra:
- Hôm nay có đám người các ngươi ở chỗ này phải làm chứng cho ta. Ta cùng với Tiên Nhi hôm nay kết hôn.
- Ah!
Tử Địch la hoảng lên, nói:
- Ah nha, rốt cục tuyên bố rồi! Tiên Nhi, chúc mừng ngươi! Hì hì! Ta
muốn hai phần tiền lì xì! Ah không, bốn phần cho tỷ tỷ hai phần.
Hình Trường Phong cùng Vạn Lôi cũng vui vẻ đứng dậy, chắp tay nói:
- Chúc mừng đại suất! Chúc mừng Tiên Nhi, ah không Tần phu nhân! Chỉ là
hôn sự của đại suất sao lại ít xuất hiện như thế? Có lẽ phải chúc mừng ngươi thật linh đình, đưa thiếp mời thật nhiều, thỉnh những người này
đi chúc mừng a!
Tần Tiêu khoát khoát tay:
- Trước mắt không thể chúc mừng. Hôm nay xem như nhờ các huynh đệ chứng
hôn. Ngày sau lại chọn ngày tốt bổ sung hôn lễ. Tiên Nhi, ngươi đồng ý
sao?
Lý Tiên Huệ e lệ gật đầu, tựa đầu chôn vào vai của Tử Địch:
- Ngươi quyết định đi...
Tần Tiêu đem Vạn Lôi cùng Hình Trường Phong gọi qua, thấp giọng nói:
- Tần Tiêu cự tuyệt hôn sự của hoàng đế, lấy Tiên Nhi cho nên chuyện
này tạm thời không nên tuyên dương ra ngoài quá tốt. Nhị vị huynh đệ
hiểu chưa?
Vạn Lôi cùng Hình Trường Phong bừng tỉnh đại ngộ, liên tiếp gật đầu:
- Hiểu rồi, đại suất yên tâm! Hai huynh đệ chúng ta thật sự vinh hạnh rồi! Vinh hạnh ah!
Làm lễ đơn giản và một đôi nến đỏ và một gian phòng tân hôn. Phát mấy
phong lì xì uống một ít rượu, nghi thức xem như hoàn thành.
Trong phòng động phòng Tần Tiêu trìu mến áy náy ôm lấy Lý Tiên Huệ:
- Tiên Nhi, nhớ kỹ ta thiếu nợ ngươi một hôn lễ...
Hai ngày sau, đã qua buổi trưa.
Tương Tác Giam phái người tới, Hậu Tẩy tự mình chạy đến quý phủ của Tần Tiêu đưa cho Tần Tiêu một cái hộp gỗ.
Tần Tiêu mở hộp gỗ ra nhìn thấy thiết nỏ đen như mực, cách xếp đặt mũi
tên cho tới kiểu dáng đều giống như đúc thiết kế của Tần Tiêu.
Tần Tiêu hưng phấn cầm thiết nỏ lên.
Đúng là nặng a! Màu sắc u ám, chế tác tinh tế.
- Thần vật tự hối, thực là đồ tốt!
Tần Tiêu vuốt thân nỏ, trong nội tâm có chút kích động: trong thời đại
vũ khí lạnh thì có thiết nỏ này tác dụng sẽ rất lớn, đây mới thật sự là
vua của binh khí! Cho dù là cận chiến hay đánh lén cũng có thể phát huy
uy lực cường đại!
Hình Trường Phong cùng Vạn Lôi cũng kích động nói:
- Đại suất, thử xem hiệu quả đi!
Tần Tiêu gật đầu, đưa tay mang thiết nỏ lên tay, năm ngón tay vừa vặn
mang vào bao tay, sau đó lại cài nhẫn sắt vào ngón giữa, cả thiết nỏ
vững như bàn thạch, cánh tay như dài ra.
Hậu Tẩy nói:
- Đặc chế bằng da cá sấu, lửa đốt không cháy, lưỡi dao sắc bén cắt được
cả sắt và không dễ dàng tổn hại. Bảo dưỡng tốt có thể dùng hơn mười năm, tuyệt đối không thành vấn đề.
Tần Tiêu kéo dây nỏ một cái cài lên cò súng!
Hậu Tẩy cũng hưng phấn nói:
- Tần tướng quân, thử xem đi! Nhìn xem uy lực chính xác thế nào. Hạ quan còn không có khí lực đi thử, bằng không thì đã sớm thử.
Tần Tiêu thò tay thăm dò túi da lấy ra ba cái mũi tên, tìm cả buổi được một hòn đá làm bia ngắm:
- Mượn nó làm thí nghiệm một chút.
Tần Tiêu đi xa hơn hai mươi thước, giơ cánh tay lên nhắm trúng và ngón giữ xiết cò, ‘ vèo ’ một tiếng ba mũi tên bắn ra ngoài.
Hòn đá phát ra âm thanh khô khốc, mảnh đá bay ra chung quanh. Đi lên xem xét thì thấy ba mũi tên lưu lại ba mũi tên bắn trúng hòn đá.