Lô đại tượng vui mừng nói:
- Lão phu, đa tạ Thượng Quan đại nhân!
Tần Tiêu đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi nhìn cái ống đồng nhỏ nàng đang cầm:
- Đây là vật gì, tại sao tròn như chiếc đũa thế?
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng vểnh miệng lên, nói:
- Ngươi không có nghe Lô đại nhân nói sao, Gia Cát võ hầu phát minh ‘ ám tiễn ’, ta rãnh rỗi nhàm chán cầm nó vào trong cung bắn chim sẻ!
Trong nội tâm Tần Tiêu hơi run sợ: bắn chim sẻ? Bên người hoàng đế mà
mang theo binh khí là tối kỵ đấy! Hẳn là nàng thứ này là chuẩn bị bắn
con chim già của Trương Dịch Chi sao?
Tần Tiêu kéo Thượng Quan Uyển Nhi qua một bên, thấp giọng nói:
- Uyển Nhi... Ân, không phải vạn bất đắc dĩ nhất định phải nhẫn nại.
Không thể trêu vào, cứ tránh đi, dù sao mọi sự đều phải nhẫn nại trước.
Trước khi ta làm chuyện gì đó thì ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra
chuyện gì, có biết không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng đi lên trước, khoát tay ý bảo Tần Tiêu im lặng:
- Ta biết rồi... Ngươi nói nhỏ thôi...
Chuyện cần làm đã làm gần xong rồi, bọn người Tần Tiêu cũng rời khỏi
Tương Tác Giam. Một đoàn người đem Thượng Quan Uyển Nhi đưa vào trong
Đại Minh cung.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng trước cửa cung lưu luyến không rời nói ra:
- Tốt, các ngươi trở về đi. Ta phải hồi cung rồi.
Tần Tiêu nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi, trong nội tâm cũng có chút không bỏ được:
- Uyển Nhi, nhớ kỹ lời ta nói. Bảo trọng, chờ ta trở lại.
Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu, vừa ngoan tâm quay người bước nhanh vào trong.
Hình Trường Phong cùng Vạn Lôi một mực thức thời đứng cách khá xa, lúc này mới đi tới, nhao nhao vui mừng nói:
- Đại suất, binh khí, áo giáp của ngài thiết kế thật sự là quá đặc sắc kỳ lạ! Nhưng cũng vô cùng tinh diệu a.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Trang bị thì phải là tinh phẩm. Nhưng mà so với ta huấn luyện thì trang bị chỉ là thứ yếu.
Hình Trường Phong cùng Vạn Lôi ngạc nhiên nói:
- Đại suất chuẩn bị huấn luyện Tả Vệ Suất?
Tần Tiêu vỗ vai của hai người, lúc này cùng đi ra khỏi hoàng thành.
- Chuyện này rất dài dòng. Chúng ta trở về nâng cốc, chậm rãi nói sau. Việc này này còn phải thỉnh hai vị hỗ trợ nhiều.
Đêm tối yên tĩnh, thời gian như nước chảy lướt qua. Ngọn nến chập chờn
phát ra âm thanh xoẹt xoẹt. Ánh nến chiếu vào gương mặt phấn hồng của Lý Tiên Huệ, tăng thêm vài phần mông lung cùng vũ mị.
Rốt cuộc Tần Tiêu cũng cởi khôi giáp mặc cả ngày ra khỏi người, chỉ còn một cái áo vải bông ba lỗ.
Cái áo này là Lý Tiên Huệ làm cho hắn.
Lý Tiên Huệ nói thật sự là cái áo kỳ quái, nhưng mà mặc vào rất thoải
mái. Nhất là toàn thân bao trong khôi giáp thì bên trong mặc cái áo như
vậy cũng thoải mái hơn nhiều.
- Tần đại ca.
Âm thanh của Lý Tiên Huệ nhỏ như mũi kêu, lộ ra một cảm giác đau thương nhàn nhạt.
- Da trên cổ của ngươi phơi nắng tróc ra rồi kìa.
Tần Tiêu ngồi bên cạnh bàn tùy ý cho Lý Tiên Huệ xé lớp da bị tróc do phơi nắng ra.
- Đau sao?
Tần Tiêu mỉm cười:
- Không đau. Nửa năm qua sống an nhàn sung sướng lại không ra nắng. Đột nhiên bị chiếu vào có bộ dạng này. Không có vấn đề gì.
- Còn nói không có vấn đề gì.
Trong âm thanh của Lý Tiên Huệ tràn đầy u oán, nói:
- Phơi nắng giống như thiên lôi, ngay cả da cũng mất một lớp rồi. Ngươi
là đại tướng quân, không cần phải dốc sức liều mạng như tiểu tốt.
Tần Tiêu vỗ nhè lên cánh tay của Lý Tiên Huệ đặt lên vai của mình, nhẹ giọng nói:
- Không có việc gì, Tiên Nhi. Ta từ nhỏ đã quen chịu khổ rồi, chút này
tính toán là cái gì. Nếu như cả ngày sống trong nhà hạnh phúc thì có
chút không quen.
Lý Tiên Huệ xoay người lại vuốt gương mặt của Tần Tiêu, đau lòng nói ra:
- Tần đại ca, Tiên Nhi là người hai đời rồi. Không thân nhân gì. Nếu
ngươi bệnh, mệt mỏi thì ta sẽ đau lòng lắm; nếu ngươi có sai lầm gì ta
cũng sống không nổi. Tần đại ca, ngươi ở bên ngoài nhất định phải chiếu
cố mình thật tốt, đừng quá dốc sức liều mạng... Ngươi coi như Tiên Nhi
là ích kỷ đi. Mỗi khi ta nhớ tới ngươi ở bên ngoài mang binh trong nắng
trong gió trong mưa thì ngủ không an ổn, ăn không nỡ, tâm của ta luôn
đau nhức. Nhìn thấy ngươi vui vẻ thì ta cũng sẽ vui vẻ; nhìn thấy ngươi
tức giận thì ta sẽ tức giận. Nội tâm của ta cũng không được thoải mái
nếu ngươi không vui...
Tâm của Tần Tiêu có cảm giác như dòng điện xoẹt qua, nhẹ nhàng mà rung động tâm hồn.
Thân nhân? Tiên Nhi... Chúng ta là, thân nhân...
Tần Tiêu kéo tay Lý Tiên Huệ ôm nàng vào lòng, cho nàng dựa vào ngực của mình, nói nhỏ bên tai của nàng.
- Gả cho ta nhé Tiên Nhi!
Lý Tiên Huệ tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu. Toàn thân khẽ run lên, hai
tay như ôm chặt lấy lưng của Tần Tiêu, ôm thật chặt tấm lưng rộng rãi
của hắn, tim của nàng nhảy lên thình thịch.
Tần Tiêu vỗ nhẹ lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Lý Tiên Huệ:
- Đáp ứng ta...
Trong cổ của Lý Tiên Huệ giống như có bông gòn chặn ngang, trong ánh mắt có nước mắt tuôn ra, hai tay của nàng ôm lưng của Tần Tiêu càng chặt.
Nàng nhẹ gật đầu.
- Tần đại ca... Cuộc đời này của Tiên Nhi sẽ sống vì ngươi. Ngươi chính là thân nhân thân nhất của Tiên Nhi...
- Tiên Nhi...
Tần Tiêu vịn má của Lý Tiên Huệ. Hôn lên môi của nàng, hôn thật sâu.
Lý Tiên Huệ nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi buông lưng của Tần Tiêu ra
đặt lên cổ của hắn, run rẩy khẽ đôi môi đỏ mọng hôn Tần Tiêu thật sâu.
Triền miên thật lâu...
Tần Tiêu cảm giác Tiên Nhi trong ngực như mềm nhũn không xương, trong
hơi thở có kinh hoàng và dồn dập. Lông mi thật dài không ngừng run động. Tay nàng, môi nàng, má phấn của nàng như cảnh đẹp ý thơ.
Ta thấy càng thương càng hấp dẫn khôn cùng.
Tần Tiêu khẽ cong eo đem Lý Tiên Huệ ôm vào lòng.
Lý Tiên Huệ kinh kêu một tiếng, lập tức tựa đầu chôn vào ngực của Tần Tiêu, e lệ không dám ngẩng đầu lên.
Đi tới giường lớn, điêu lăng họa thế. Lý Tiên Huệ tự lựa chọn chăn của mình là đồ án trăng sao, cánh lá chập chờn trong nước...
Trong đầu của Lý Tiên Huệ lúc này biến thành trống rỗng. Cảm giác còn
sót lại là ngượng ngùng và sợ hãi, còn có tràn ngập ôn nhu và khát
vọng...
Một tầng sa mỏng từ trên người nàng nhẹ nhàng chảy xuống, Lý Tiên Huệ
cảm giác toàn thân mát lạnh, không tự chủ được quay mặt đi, bờ môi của
nàng lúc này có một bờ môi khác áp tới.
Hắn hôn, trong ôn nhu mang theo bá đạo, theo môi hôn tới chớp mũi, đến
cái trán, sau đó từ từ xuống cổ trắng vai ngọc, hai ngọn núi và eo mềm
cùng đồng cỏ thơm...
Lý Tiên Huệ cảm giác linh hồn của mình thật nhỏ bé, muốn bay lên bầu
trời vậy, lúc này thân thể mềm mại không còn thuộc về nàng. Nàng chỉ nhớ rõ mình đã sa vào trong một đại dương yêu thương nồng đậm tình ý nồng
nàn tứ chi bách hài như mê như say.
Đó là một con đường không lối về, chỉ cần đóa hoa nở rộ thì nàng sẽ đi trên một con đường khác trước.
Thẳng đến một khắc này nàng kêu lên đau đớn, rốt cuộc nàng nhận được không phải là nhẹ nhàng mà là đau đớn, run rẩy than nhẹ.