Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 662: Chương 662: Có nữ sơ trưởng thành, bảo đao vẫn chưa lão. (1)




Mỗi lần Tần Tiêu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhịn không được muốn cười. Đại Đầu tính tình thật sự, tuy rằng chỉ mới bốn năm tuổi nhưng lại tích cực chẳng khác gì người trưởng thành bình thường. Biết hẹn thời gian khi nào tập trung đông đủ, có chút tiểu bằng hữu đến muộn còn bị phạt, khi phân chia món ăn vặt sẽ bị chia thiếu một ít.

Ý niệm này hình thành trong đầu tiểu hài tử là do Tần Tiêu dạy dỗ. Lúc trước hắn cũng không phải cố ý làm như vậy, mà chỉ là trong tiềm thức cảm thấy nên làm như thế. Không nghĩ tới Đại Đầu sinh ra đã có thiên phú mang binh quản lý, đối với những việc này vừa học liền hiểu, hơn nữa còn cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Trong lòng Tần Tiêu cũng phải bật cười: Tiểu tử này sinh ra dành cho chiến tranh!

Trở lại trong viện, Thượng Quan Uyển Nhi đầu tiên ra đón, cười híp mắt nói:

- Lão công đã về, Đại Đầu, Nữu Nữu, nên đi rửa tay rửa mặt, một chút nữa ăn cơm!

Tần Tiêu tháo cây đàn trên lưng xuống, cười a a nói:

- Uyển Nhi, đêm nay có thời gian dạy ta đánh đàn đi, vì sao ta học hoài vẫn không được đây? Chẳng lẽ trời sinh không có tế bào âm nhạc?

Thượng Quan Uyển Nhi mặc áo đoàn sam vải xanh, điển hình cách ăn mặc của địa chủ phu nhân, nhưng lại không hề có chút thô tục thấp kém, vẫn thoát tục thanh lệ như trước. Thượng Quan Uyển Nhi dắt tay Đại Đầu cùng Nữu Nữu, vừa đi vừa nói:

- Huynh a, nên tỉnh lại đi. Trời sinh không có thiên phú, còn không bằng một tiểu a đầu bốn tuổi đâu!

Tần Tiêu cười xấu hổ, đi vào trong đại sảnh.

Lý Tiên Huệ ngồi trong đại sảnh, hai bên đều có hài tử, một bên là Nhị Đầu cùng nhị nữ nhân, Mặc Y ngồi bên cạnh, cũng đang vỗ về hài tử, đương nhiên là Tam Đầu cùng Tứ Đầu. Tần Tiêu cười ha ha:

- Ai nha, hai vị thật giống bảo mẫu ấu nhi viên thôi!

Lý Tiên Huệ cười dài đứng dậy, tiếp nhận tiêu vĩ cầm trong tay Tần Tiêu cẩn thận đặt lên bàn, cầm khăn mặt phủi bụi bặm trên người hắn, cằn nhằn:

- Sao lại về muộn như vậy đâu, hôm nay lại đi lên đảo sao? Kim tiên sinh vẫn khỏe chứ?

Tần Tiêu ậm ừ gật đầu, ứng tiếng “rất tốt, đều tốt” lại nhìn Mặc Y mỉm cười.

Mặc Y vẫn dùng trang phục tiêu sái lưu loát như ngày trước, mấy năm vẫn không thay đổi. Lúc này nàng đứng lên, lấy một chậu nước ấm, lại lấy ra một đôi giày vải mới:

- Lão công rửa chân đi, mang đôi giày này. Đã là mùa thu, vì sao còn thích đi chân trần, bị lạnh không tốt đâu! Đôi giày rơm kia hẳn là Kim tiên sinh tặng đi!

Tần Tiêu cười ha ha, ngồi xuống rửa chân. Mặc Y nhẹ nhàng ngồi bên người hắn, giúp hắn tạt nước lên chân:

- Nóng không? Hay là lạnh?

Tần Tiêu si ngốc cười:

- Vừa lúc…

Mặc Y nhoẻn miệng cười, đưa tay giúp hắn rửa chân. Lý Tiên Huệ đi tới dỗ dành hài tử, lại nhìn Tần Tiêu mỉm cười ôn nhu như nước. Thượng Quan Uyển Nhi ở bên ngoài nhẹ giọng trách cứ Đại Đầu cùng Nữu Nữu làm thân thể dơ bẩn. Tử Địch vẫn là diện mạo phó đại tổng quản ngày trước, ở trong phòng bếp hô to gọi nhỏ, chỉ huy nhóm người hầu mau nhanh chuẩn bị bữa tối.

Cảm giác tình yêu vây quanh thật quá tốt, lại cuộc sống thanh thản mà ấm áp điền viên cũng cực hay.

Tần Tiêu cảm giác mỗi ngày mình đều ở trong giấc mơ trôi qua, quên đi phiền não tồn tại, xem nhẹ thời gian trôi qua.

Đêm thoáng lạnh, gió thu se sắt.

Trong nông thôn không thể so sánh với kinh đô phồn hoa náo nhiệt, đến buổi tối vẫn đèn đuốc huy hoàng, khắp nơi ca múa mừng cảnh thái bình. Ở nơi này, sau khi mặt trời lặn xuống núi cũng mang ý nghĩa lên giường ngủ, bình thường không có hoạt động giải trí nào khác.

Đương nhiên, nếu thật sự không có niềm vui, nông phu cùng thôn cô vui chơi đầu giường chính là giải trí tốt nhất. Thời thái bình thịnh thế, “giải trí” như vậy sẽ giúp dân cư tăng lên thật nhanh. Đối với xã hội thời này mà nói đích thật là một chuyện tốt.

Tần Tiêu cơm nước no nê, ngậm tăm xỉa răng do mình tự chế, lắc lư qua lại trong sân viện nhà mình. Nhóm người Lý Tiên Huệ đang tắm cho hài tử, dỗ dành bọn trẻ đi ngủ. Người hầu dọn dẹp xong cũng đi tắm sau đó đi ngủ, trong sân viện nhất thời trở nên thanh tĩnh.

Mỗi ngày tới giờ này Tần Tiên thích làm một việc chính là luyện võ. Hắn không muốn bản thân nhàn rỗi, bởi vì mình lười biếng mà làm thắt lưng biến thành một tên mập khó nhìn.

Hay là trong lòng của hắn còn đang chờ đợi điều gì? Mỗi khi nghĩ đến việc này, Tần Tiêu cười tự giễu: nam nhân khó chịu!

Mặc áo lót, cầm Thuần Quân kiếm đi tới hậu viện, một Tần đại thiện nhân mà thôn dân chưa từng nhìn thấy qua bao giờ xuất hiện. Trong hậu viện sắp xếp không ít dụng cụ tập thể hình mà người khác xem nhưng không hiểu, như xà đơn, xà kép, ngoài ra còn có khóa đá, tạ đá. Mỗi ngày Tần Tiêu đều tập luyện những đồ vật này. Đầu tiên chơi kiếm như đùa Thái Cực, làm tâm tình mình bình yên trở lại, sau đó lại luyện một bộ quyền tán thủ, chơi xà đơn xà kép, cuối cùng nâng tạ đá, ngẫu nhiên cũng sử dụng cung tên chế bằng trúc luyện tập bắn cung.

Ba năm trôi qua, Tần Tiêu giống như đại đa số nam nhân, thân thể thô to một vòng, hơn nữa càng thêm cường tráng trầm ổn hơn so với trước kia.

Hắn đã hai mươi sáu tuổi.

Hai mươi sáu, một nam nhân đã đi tới tuổi hoàng kim. Hàm râu quai nón dưới cằm đã chứng minh điểm này. Hiện tại bình thường nhìn hắn có vẻ lôi thôi lếch thếch, thậm chí hắn có chút thích bộ dạng chậm rãi mà đượm chút tang thương của bản thân mình.

Dùng lời nói của hắn diễn tả, đó chính là “vẻ đẹp thành thục của nam nhân”.

Hôm nay chơi kiếm, tựa hồ có cảm giác. Kỳ thật hắn không hiểu thế nào là kiếm pháp chân chính, chỉ tùy ý múa một ít chiêu thức học được từ Mặc Y cùng Tử Địch. Trước kia hai tỷ muội còn thường xuyên cùng hắn bồi luyện, hiện tại có nhi đồng, lại ít luyện tập, thường thường chỉ có một mình hắn.

Bất tri bất giác hắn nhắm hai mắt lại, cảm giác kiếm tùy tâm động vô cùng tuyệt vời. Có lẽ chiêu thức không có tinh diệu gì đáng nói, thậm chí là lộn xộn, nhưng người trong nghề chân chính có thể nhìn ra, mỗi chiêu thức của hắn đều cất giấu vô số biến hóa, một ít chiêu cực kỳ linh động ứng biến.

Bởi vì hắn đang suy nghĩ mình đang đưa thân vào chiến trường, đang tung hoành trong tư thế hào hùng khí thế…

Chơi đùa sảng khoái một lúc, tiếng đàn tranh phiêu nhiên rơi vào trong tai.

Nhẹ nhàng, linh hoạt kỳ ảo, hơn nữa giống như gợi lên tiếng lòng.

Trong lòng Tần Tiêu thoáng động – Uyển Nhi sao?

Hẳn là! Làn điệu kia chẳng phải chính là “Thương Hải Nhất Thanh Tiếu” sao? Nàng vẫn đồng ý đến dạy ta, ha ha! Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ, lại tiếp tục chơi kiếm.

Một khúc kết thúc, thân hình Tần Tiêu vừa ổn định, nương theo thanh âm tiếng đàn nhìn qua, nhưng chỉ nhìn thấy cửa sổ đang mở.

Gian phòng kia là của Dương Ngọc Hoàn, tài đánh đàn của tiểu cô nương hiện tại không thua kém Uyển Nhi.

Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười. Ba năm trước đón Dương Ngọc Hoàn rời khỏi Sở Tiên sơn trang, nàng cao hứng không ít. Nhưng qua hai năm nàng đột nhiên có chút rầu rĩ không vui, thường xuyên trốn trong khuê phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.