- Nàng nha, đã làm mẹ người ta rồi, còn không biết xấu hổ lại đi đụng rượu với mấy nam nhân!
Tần Tiêu đem cá trắm đen đưa cho nàng:
- Cầm đi, bữa tối hôm nay toàn bộ nhờ nó!
Tử Định vui vẻ cầm lấy, hì hì cười nói:
- Tứ Đầu có tỷ tỷ chiếu cố, sợ cái gì chứ!
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười, ánh mắt vui sướng đến híp lại. Ba năm nay
mỗi lão bà đều sinh một đứa, Lý Tiên Huệ sinh nữ nhi, gọi là Tần Tuyền
Khanh. Uyển Nhi cùng Mặc Y với Tử Địch mỗi người sinh một đứa con trai.
Được gọi là Khải Ca, Khải Toàn, Khải Tác…đối với ba tên này, Tần Tiêu
đều cảm thấy được dễ nhớ, còn có chút dũng mãnh. Chẳng qua Khải Tác thật làm người có chút khó hiểu, Tần Tiêu chỉ cười. Theo thường lệ đặt nhũ
danh cho nữ nhi cùng nhi tử, lại là “nhị đầu”, “tam đầu”, “tứ đầu” cùng
“nhị nữ nhân”, người ta không biết còn tưởng trong nhà kiểm kê một đàn
heo con.
Kiệt tác của Tử Địch là “tứ đầu” Khải Tác, là đứa nhỏ
nhất, còn chưa đầy một tuổi, chưa dứt sữa. Tần Tiêu không dám để nhi tử
bú sữa của “Phong tứ nương” ghiền rượu này, đành phải mời thêm vài nhũ
mẫu bên ngoài.
Hiện tại không cần kế hoạch hóa gia đình, Tần Tiêu lại rất thích nhi đồng, đương nhiên sinh càng nhiều càng tốt. Nghĩ tới
nhi đồng, Tần Tiêu không nhịn được trong lòng ấm áp, cảm giác cuộc sống
cực kỳ tuyệt vời.
Hai người đi dọc theo con đường rộng rãi về
hướng Nhạc Lộc sơn. Tần gia đại viện xây dưới chân núi, lưng dựa núi mặt hướng sông, tự nhiên do đại thần côn Kim Lương Phượng xem qua phong
thủy. Sân không lớn, chủ trạch là nhà gỗ hai tầng, tường vây đơn giản,
mặt sau có một tạp viện, trồng chút hoa cỏ đơn giản. Người hầu nha hoàn
không nhiều, ngoại trừ mấy nhũ mẫu, cũng chỉ có Địch Quang Viễn làm quản gia, năm sáu người hầu nấu cơm quét tước vườn tược. Nhìn thấy thế nào
cũng giống như một tiểu địa chủ có chút tiền tại nông thôn. Dựa theo
cách thực hiện cùng tập quán hiện nay, Tần Tiêu mua vài miếng đất thuê
người trồng trọt, xem như là có nghề nghiệp, là một tiểu địa chủ. Chẳng
qua hàng năm tới ngày thu tô, hắn cũng không lấy tiền thuê, chỉ lấy
tượng trưng vài gánh gạo đủ người nhà ăn là được. Hơn nữa bất kể là nhà
ai gặp khó khăn, gia đình Tần Tiêu luôn nhiệt tâm trợ giúp cũng không
làm cư dân thất vọng.
Kết quả là gia đình Tần đại thiện nhân sống trong khu tiểu nông thôn thuần phác cũng được xem là gia đình được hoan nghênh nhất. Đồng thời cũng không ai biết được quá khứ của gia đình
hắn. Nếu để họ biết gia đình hắn nếu không phải là đô đốc thì là công
chúa, không phải cáo mệnh phu nhân thì là tướng quân, phỏng chừng tháng
ngày trôi qua sẽ không được an bình như thế. Huyện nha còn muốn mời Tần
Tiêu nhậm chức ở công môn, Tần Tiêu đương nhiên là cự tuyệt. Đô đốc còn
không đi làm, còn đi làm việc ở nha môn sao? Chẳng qua nếu huyện nha có
việc gì cần trợ giúp, Tần Tiêu chưa bao giờ từ chối. Hơn nữa sau khi Lý
Long Cơ lên ngôi thi hành tân chính, đầu tiên chính là chỉnh đốn lại
trị, cắt giảm thật nhiều người bỏ tiền mua quan tước cùng tham quan,
hiện tại đang thực hiện chính sách thân dân, đại bộ phận đều là những vị quan viên có lương tâm có năng lực, thật sự muốn làm chuyện tốt, mưu
phúc cho nhân dân.
Ở lại trong nông thôn, Tần Tiêu nhìn thấy cả
Đại Đường bắt đầu phát sinh biến hóa từ địa phương nhỏ, đi bước một chấn hưng, trong lòng vui mừng cùng thoải mái.
Lý Long Cơ đang cố
gắng làm một hoàng đế tốt, điều này làm trong lòng Tần Tiêu cảm thấy hết sức vui mừng, mỗi ngày khuôn mặt đều tươi cười, cuộc sống trôi qua thật sự thoải mái.
Cách con đường lớn đi qua thêm con đường nhỏ, là
có thể nhìn thấy sân viện nhà mình. Cạnh nhà có một dòng suối nhỏ, hàng
năm nước trong vắt nhè nhẹ chảy qua, nơi cửa viện Đại Đầu cùng Nữu Nữu
đang chơi trò chơi, bên cạnh vây quanh một nhóm nhi đồng hàng xóm.
Đại Đầu mặc dù chỉ mới hơn bốn tuổi, nhưng đã trở thành nhi đồng vương của
bọn trẻ, có trò chơi gì đều do tiểu tử kia mân mê ra trước, sau đó dạy
cho những hài tử khác. Hơn nữa trong nhà có vị phụ thân quỷ quái như Tần Tiêu cùng mẫu thân yêu con như mạng, còn có lão sư tài cao học rộng như Thượng Quan Uyển Nhi, tiên sinh chính quy trí thâm như biển Kim Lương
Phượng, sư phụ hiệp khách như Mặc Y, tiểu mụ Phong tứ nương như Tử
Địch…từ nhỏ Đại Đầu được hun đúc, tính khí thập phần hoạt bát hiếu động, hơn nữa thông minh hơn người, thật sự bất phàm so với những hài đồng
khác.
Tần Tiêu vừa nhìn thấy Đại Đầu, thật giống như từ trên người đứa bé thấy được ảnh tử của mình, không nhịn được vui vẻ.
Nhóm nhi đồng từ xa đã nhìn thấy Tần Tiêu cùng Tử Địch trở về, Nữu Nữ lập
tức lẫm chẫm chạy tới kêu lên “a cha”, “tứ nương”, Đại Đầu đang chuyên
tâm chơi trò chơi, nghe được muội muội kêu to cũng giật mình, vội vàng
chạy theo.
Tần Tiêu nhìn thấy hai tiểu bảo bối chạy tới, trong
lòng vui vẻ, ha ha nở nụ cười, chạy tới ôm lấy Nữu Nữu bế lên, hôn một
cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô của tiểu a đầu, Nữu Nữu cười khanh
khách lau gò má nhỏ nhắn nói:
- Râu của a cha đâm đau nha!
Đại Đầu cũng chạy tới, Tần Tiêu đặt Nữu Nữu xuống đất, đem một nắm mứt quả đưa cho hai đứa bé, vuốt đầu nhi tử nói:
- Đi phân chia cho tiểu bằng hữu một người một xâu, đừng nhỏ mọn đó!
Đại Đầu liên tục gật đầu:
- A cha yên tâm đi, con là đại tướng quân, không thể cắt xén lương hướng của các tướng sĩ, con đi phân ra nha!
Tử Địch không nhịn được cười khanh khách, làm Tần Tiêu cũng bật cười.
Nữu Nữu cùng Đại Đầu vui vẻ chạy tới nhóm hài tử đang chơi, trong ánh mắt
vô hạn kính ngưỡng của bọn trẻ, đem mứt quả phân chia xuống. Cuối cùng
chia xong còn thừa năm sáu xâu, Đại Đầu cùng Nữu Nữu mỗi người chỉ lấy
một xâu, còn dư thừa đều trả về cho Tần Tiêu, Đại Đầu thập phần thành
khẩn nói:
- A cha đã nói, đại tướng quân cũng không thể làm đặc
thù. Phải cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ, tụi con chỉ ăn một xâu,
còn lại a cha cầm đi đi!
Tần Tiêu cười híp mắt vỗ đầu con trai:
- Hảo nhi tử, chơi đi!
Tử Địch cười hì hì nói:
- Đã về nhà làm nông dân, còn muốn đem đứa con dạy dỗ thành đại tướng quân, huynh có xấu hổ hay không?
- Muội biết cái gì!
Tần Tiêu trừng mắt liếc nàng, nhẹ giọng mắng:
- Chẳng lẽ từ nhỏ dạy đứa con làm một nông dân đủ tư cách? Dù sao cũng
phải có tiền đồ một chút thôi! Ngày sau khi Tứ Đầu trưởng thành, muội
phải dụng tâm dạy dỗ một chút. Nếu biến thành ăn chơi trác táng, ta
trước tiên bắt mẫu thân như muội hỏi tội!
- Hắc hắc hắc…
Tử Địch cười khanh khách chạy vào nhà. Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng của
nàng không khỏi buồn cười, chính nàng vẫn còn trẻ con đó thôi! May mắn
nàng còn một tỷ tỷ tốt tràn đầy mẫu tính.
Tần Tiêu đi vào sân viện, Đại Đầu ở sau lưng vung tay hô to:
- Các huynh đệ, tan thôi! Ngày mai chúng ta tiếp tục chơi ah!
Dứt lời cùng muội muội chạy tới nắm tay Tần Tiêu cùng nhau đi vào trong
viện. Nhóm hài đồng cũng giống như các binh tướng sĩ cùng nhau tản đi.