- Lần này bị biếm ra khỏi Trường An, thu được Quách Tử Nghi coi như là nhân họa đắc phúc di!
Cơm tối qua đi, Quách Tử Nghi đi tới đường tìm được, Tần Tiêu đưa hắn
dẫn đến trong một phan như phòng. Tất cả ở đó đều là một ít thư tịch Tần Tiêu mang đến tùy thân, Chư Tử bách gia, quân sự điển tịch, không một
thứ gì không có. Hơn nữa Tần Tiêu sai người đến mua, Thượng Quan Uyển
Nhi thu thập xong, Tràn đầy một trận tâm sự.
Tần Tiêu chỉ vào những bức thư này, nói với Quách Tử Nghi rằng:
- Tử Nghi, ngươi xem thư tốc độ nhanh cỡ nào? Nhiều sách như vậy, ngươi đọc xong trong bao lâu?
Quách Tử Nghi hơi động líu lưỡi nói:
- Vốn tưởng rằng, sách ta đã đọc đủ nhiều, không nghĩ tới đây càng nhiều hơn. Tử Nghi đọc sách không phải rất nhanh, nhiều sách như vậy, sợ là
cả đời cũng đọc không xong.
Tần Tiêu tiện tay lấy ra một quyển Tôn Tử binh pháp. Hai người sư đồ ở bên cạnh bàn ngồi xuống. ngồi xuống ở bệnh cạnh bàn.
- Bản nhân ngươi khẳng định là đã xem qua? Lời tựa này là Tào Mạnh Đức
làm, ở trong chú giải cũng là hắn phê chú. Tổng cộng mười ba thiên.
- Dạ đã xem qua.
Quách Tử Nghi gật đầu.
- Kỳ thực đây, mỗi một thời khắc khác nhau, phương thức chiến tranh cũng không giống nhau.
Tần Tiêu suy nghĩ một chút, lại nói với Quách Tử Nghi rằng:
- Thời kỳ Viễn Cổ, tài lực quốc gia và phát triển kinh tế là không thể
so sánh với hiện tại. Khi đó chiến tranh quy mô muốn nhỏ hơn rất nhiều.
Không giống với hiện tại động một cái là vạn người. Thế nhưng hiện tại
loại tình huống này, so với mấy trăm, hơn một nghìn năm sau cũng là
không thể so sánh. Hiện tại chúng ta dùng vẫn là vũ khí lạnh, nói không
chừng đến đời sau, hỏa khí, máy móc và tác chiến lập thể, tất cả đều sẽ
xuất hiện.
Quách Tử Nghi nghe đến cảm giác mới mẻ, nghi hoặc, không giải thích được nói rằng:
- Vũ khí lạnh và hỏa khí? Còn có tác chiến lập thể, là có ý gì?
Tần Tiêu hơi cười cười:
- Vũ khí lạnh chính là giống như hiện tại dùng ta dùng đao qua kiếm
kích. Hỏa khí sao... Hỏa dược, hiện tại đã có một số người dùng để khai
sơn phá thạch, khai thác khoáng vật kia, ngươi biết chứ? Chính là lấy
loại đồ vật này làm cơ sở để phát triển. Về phần tác chiến lập thể đó
chính là hải, lục, không ba phương vị cùng một lúc. Những thứ này không
giải thích được cũng không sao cả. Ta chỉ là ví dụ. Ý tứ chính là mặc kệ là loại binh pháp gì đểu phải học được sống, không thể đọc sách chết (ý là học phải đi đôi với hành). Tùy cơ ứng biến, dẫn binh đánh trận mới
có thể có phần thằng. Hơn nữa, chiến tranh là chính trị kéo dài. Tình
huống trên triều đường có quan hệ trực tiếp đến thắng bại của chiến
tranh. Ví dụ, Dương Quảng loại quân vương bạo ngược tàn nhẫn này, cho dù trên tay hắn có thiên hạ tinh nhuệ dũng mãnh binh, cũng không giữ được
giang sơn. Chính là đạo lý này. Một quân vương và triều đình yếu nhược,
có nắm giữ quân đội cường đại đi nữa, cũng là không duy trì tiếp được.
Đạo lý tương tự, quân đội dù có cường đại, nếu như không có quân vương
thánh minh và triều đường trong sạch chi trì, cũng là duy trì không nổi. Do đó, căn bản của quân đội là ở triều đình. Ngươi hiểu được ý tứ của
ta chứ?
- Hiểu được.
Quách Tử Nghi gật đầu:
- Sư phụ là nói không chỉ có làm môt tướng quân bách chiến bách thắng. Trong triều đình cũng phải đứng vững gót chân.
- Ừm, nói đúng rồi đấy.
Tần Tiêu khen ngợi gật đầu:
- Chiến tranh rất kỳ quái, nó bản tính quy nạp, không ngoài ba điểm: thứ nhất là bạo cương cường, chính là chiến tranh mang tính mù quáng, đây
là quyết định mang tính nhân bản. Ví dụ một đám người trời sinh dã man
thị huyết, đối với một nhóm người khác tiến hành tàn sát vô duyên vô cớ, lại chính là tính ngẫu nhiên. Ví dụ như tướng lĩnh thống quân nhất thời xúc động, giận giữ mà phát động binh loạn, cùng các bộ lạc thời kì Viễn Cổ đột nhiên xung đột lẫn nhau đều là loại này. Còn nữa, chính là theo
như lời vừa nãy, là kết quả chính trị lý trí. Tỷ như năm xưa Đại Đường
tiêu diệt Cao Ly và Bách Tề, thống nhất bán đảo Triều Tiên, lập quốc,
đây là hành động có mục đích quân sự. Làm tướng lĩnh thống quân cần phải hiểu được bản chất của chiến tranh trước, mới có thể khống chế chiến
tranh một cách hữu hiệu.
- Khống chế chiến tranh?
Quách Tử Nghi không hiểu chút nào.
- Đúng vậy, khống chế chiến trâng.
Tần Tiêu suy nghĩ trong lòng, đây chính là thứ được dạy trong lớp học
quân sự thế kỷ 21, ta sẽ dạy cho ngươi sớm trước một nghìn năm. Vì vậy
nhếch miệng cười cười, nghĩ một vài ví dụ để Quách Tử Nghi dễ lý giải mà nói:
- Chỉ bất quá, chúng ta dùng phương thức cũng là chiến tranh. Tư Mã pháp có viết, lấy giết để ngừng giết, giết để hướng tới ổn định. Trong Tôn
Tử binh pháp cũng có nhắc tới đi? Chiến tranh không phải mục đích, mà là thủ đoạn. Thông qua một hồi chiến tranh đổi lấy hòa bình, đến trừ khử
chiến tranh càng to lớn hơn, đây mới là mục đích.
- Cái đó...
Quách Tử Nghi nhíu chặt lông mày lại:
- Vì sao Đại Đường ta, bao gồm cả Đại Chu lúc trước, cùng Đột Quyết đánh nhiều năm như vậy, vẫn còn đánh tiếp? Thánh Hậu cùng bệ hạ hiện nay vì
sao không cần một hồi chiến tranh để trán cho sau này chiến tranh tiếp
đây?
- Đó là bởi vì bọn họ làm không được.
Tần Tiêu không e dè nói rằng:
- Đại Đường đến Thánh Hậu, Thánh Thượng, một lần gặp hoang phế. Vương
triều Đại Chu bao gồm cả Đại Đường hiện tại là thịnh mà không mạnh.
Thánh hậu và bệ hạ tuy rằng kinh doanh có phương pháp. Số lượng quân
đội, trang bị và tố chất cũng đủ để khiến toàn bộ địch quốc khiếp sợ.
Nhưng sự thực là chúng ta vẫn bị vây trong giai đoạn bảo thủ phòng thủ.
Hơn nữa vừa rồi ta đã nói qua, chiến tranh là phụ thuộc chính trị. Thời
kỳ Thánh hậu cầm quyền, tuy rằng thống trị vững chắc, thế nhưng bởi vì
nguyên nhân mọi người đều biết, trên dưới cũng không phải rất đồng lòng. Hiện tại đã càng không cần phải nói, điều này ngươi cũng hiểu được. Đến phía trước vài chục năm, trên tay Thái Tông, không phải dùng Lý Tích và Lý Tĩnh nhất cử diệt Đột Quyết sao? Lúc đó Trinh Quán thịnh thế, trên
dưới một lòng, bách tính phục vụ quên mình, đại quân hành động cũng dễ
thành công một ít. Do đó, người cầm binh, đầu tiên phải nhìn triều đường trong sạch, đặt chân trong triều đình, không nên khinh suất. Can đảm
anh hùng cố nhiên đáng kinh, thế nhưng nếu như đều phải lấy hi sinh làm
đại giới, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.
- A, ta hiểu rồi.
Quách Tử Nghi một chút đã hiểu:
- Ý của sư phụ là, lấy tình huống hiện tại mà xem, Đại Đường ta đang bị
vây trong phòng thủ bị động tiêu cực trước các nước Đột Quyết, Thổ
Phiên, căn nguyên là ở trong triều đình? Nếu muốn triệt để giải quyết
vấn đề, chỉ có bắt tay từ triều đình trước, giải quyết lo lắng ở phía
sau?
- Không sai, rất thông minh.
Tần Tiêu khen ngợi nói rằng:
- Về phần dùng kế ra sao, bày binh bố trận thế nào, điểm binh, phát
tướng kiểu gì, toàn bộ trong điển tịch đều có ghi chép nói rõ. Những thứ này chúng ta xem thêm để lý giải quán thông, là được. Quan trọng nhất
là đầu tiên phải nhận rõ tình thế chính trị.