Vạn Lôi mặt lộ vẻ vui mừng. Rống to một tiếng vượt qua tấm ván cao hơn
người đang là chướng ngại, đi lên trước dây thừng lưới, học bộ dáng của Tần Tiêu cầm lấy dây thừng chậm rãi bò lên phía trước.
Nhưng mà hắn không cách nào làm cho thân thể được cân đối, động tác đông cứng, lực đạo ở hai tay không có. Toàn thân của hắn như cứng ngắt lại,
nếu không mượn động lực lúc lắc thì ngược lại thành đại vướng víu. Qua
không có một nửa thì hai tay của hắn mất lực, người té xuống, hắn từ dây thừng rơi xuống ao nước, nước bắn tung toé.
Vạn Lôi chật vật không chịu nổi từ trong ao nước đứng lên. Xấu hổ nhìn
qua Tần Tiêu, nhìn lại hai tay bị mài rách da chảy máu, hắn lại quyết
định thử vượt qua dây thừng lần nữa.
Tần Tiêu lẳng lặng qua, gương mặt bất động thanh sắc, trong nội tâm âm
thầm suy nghĩ: thật sự là đàn ông. Đến nơi đây sợ chịu khổ, sợ mất mặt
thì làm không được việc. Vạn Lôi đúng là người gương mẫu. Những kẻ này
đều lù khù vác lu mà chạy, tâm ngẩm mà đấm chết voi. Nhìn xthì dễ dàng,
nhưng làm liên tục thì không dễ dàng chút nào. Nhất là những người hiện
tại từ nhỏ sẽ không chịu đựng chuyện này, còn phải huấn luyện phương
diện cân đối. Hiện tại vẻn vẹn tiếp xúc đúng là hơi khó khăn.
Vạn Lôi thử lần thứ năm, rốt cục hao hết tâm lực cũng vượt qua dây thừng bò lên đài cao, hắn đứng trên đài thở dốc. Nhìn xuống phía dưới là cách mặt đất mười thước, yêu cầu cầm lấy một sợi dây thừng nhảy vào trong ao nước bên dưới. Trong nội tâm của Vạn Lôi phát lạnh. Nhưng mà tới bây
giờ không phải do hắn muốn nhảy hay không, hắn nắm dây thừng đi lên vài
bước rống to như sấm, toàn thân như cục sắt nhảy xuống nước, lúc này
xuất hiện cột nước cao hơn một thước.
Tần Tiêu vội vàng nói:
- Nhanh mang Vạn tướng quân lên đây.
Mấy tiểu tốt sợ trắng mặt, cuống quít chạy đến bên cạnh ao giúp đỡ Vạn
Lôi toàn thân không còn chút sức lực nào leo ra khỏi ao nước.
Vạn Lôi lung la lung lay đi đến trước mặt Tần Tiêu, hổ thẹn cúi đầu xuống, chắp tay nói:
- Đại suất, mạt tướng hổ thẹn. . .
Tần Tiêu cười vỗ vỗ vai của hắn:
- Đã rất không tồi, Vạn tướng quân. Vào thời khắc cuối cùng thể lực của
ngươi tiêu hao hết, nhảy cầu xuông nước không có nắm giữ lực đạo tốt,
toàn thân vô lực không lên được. May mắn thân thể của ngươi rắn chắc,
bằng không té như vậy toàn thân sẽ bị choáng, thậm chí sẽ bị thương nội tạng, chết đuối ở trong ao.
Tràng diện trở nên im ắng, không ai dám nói chuyện.
Tần Tiêu vội ho một tiếng:
- Thế nào, có ai sợ hãi, lo lắng kết cục của mình không, hiện tại có thể đi. Không mất mặt, không có người chế nhạo, bổn tướng cũng tuyệt không
trách tội.
Lúc này có bảy tám người lắc đầu than thở rời đi. Mấy người khác xì xào bàn tán:
- Sợ là không sợ, chuyện này có thể thích ứng từ từ, nhưng mà ta không biết bơi.
Tần Tiêu nói:
- Có chuyện gì cần nói thì giơ tay, ta nhìn thấy cho phép ngươi nói thì
ngươi nói. Không được châu đầu ghé tai nói lén. Vừa rồi ai nói không
biết bơi?
Lúc này có hơn mười hai mươi người giơ tay lên.
Tần Tiêu nói ra:
- Các ngươi hiện tại đi theo Vạn tướng quân, đi bờ sông quen thuộc kỹ năng bơi. Trong vòng ba ngày phải học được, đi thôi!
Vạn Lôi chắp tay vái chào, mang theo những người này đi.
Những người còn lại cũng còn hơn ba mươi người. Hình Trường Phong ra khỏi hàng:
- Đại suất, ta đi thử!
Tần Tiêu gật đầu:
- Xem làm mẫu lần hai đi trong nội tâm cân nhắc nên làm tốt một chút.
Hình Trường Phong chắp tay vái chào, đến trước lưới sắt.
Hắn xuất thân đầu mục bắt người, trà trộn giang hồ nên thân thể còn linh hoạt hơn Vạn Lôi tướng quân chỉ quen cưỡi ngựa bắn tên, tuy tốc độ
không quá nhanh nhưng cũng thuận lợi vượt qua lưới sắt, bơi qua mương
nước lửa. Qua cầu độc mộc thì Hình Trường Phong có khởi điểm võ công nên bước chân nhanh chóng vượt qua.
Các tướng sĩ thì kêu tốt.
Tần Tiêu cũng dương dương tự đắc cười lên, lộ ra một chút thoả mãn.
Thời điểm qua cầu lưới thì Hình Trường Phong lại không nắm giữ kỹ xảo té xuống hai lần. Nhưng mà động tác lại nhanh hơn Vạn Lôi nhiều. Thời điểm lần thứ ba đã vượt qua, thể lực tiêu hao cũng không có lớn như Vạn Lôi. Lên đài cao nhảy xuống cũng gọn gàng.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh ao, tự mình kéo hắn lên:
- Không tệ! Tốt lắm!
Hình Trường Phong thở hổn hển, xấu hổ cười cười:
- Hổ thẹn... Hổ thẹn!
Tần Tiêu mang theo Hình Trường Phong đi đến trước mặt các tướng sĩ, nói:
- Về sau mỗi ngày huấn luyện vượt qua chướng ngại thế này. Từ hôm nay
trở đi huấn luyện này sẽ do Hình Trường Phong tướng quân phụ trách. Bảy
ngày sau ai làm lưu loát thuận lợi thông qua, ngược lại bị đào thải. Tốt rồi, hiện tại mỗi người đều đi lên thử một chút, ngã nhiều chỗ nào thì
mới có trí nhớ dai. Nắm giữ kỹ xảo trong đó. Về phần tâm đắc yếu lĩnh
phần lớn phải bằng lĩnh ngộ của mình, cũng có thể trao đổi luận bàn với
nhau, đi thôi.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm buồn cười: Điền Trân tên kia không biết bơi, không rên một tiếng đi theo Vạn Lôi đi học bơi lội.
Còn các tướng sĩ khác theo thứ tự bắt đầu thử huấn luyện vượt qua chướng ngại. Có người ngã xuống đất, hoặc là rơi vào trong ao. Ở ao nước cũng
có người tiếp ứng kéo người lên.
Tần Tiêu nhìn xa xa, trong nội tâm có một tia thỏa mãn: tuy những người
này tố chất chỉnh thể không được tốt lắm. Nhưng mà hào khí đoàn đội bây
giờ rất tốt, tất cả mọi người tranh giành dũng khí, cố gắng ưu tú. Ngựa
chạy chậm nhưng công không bỏ. Chỉ cần chuyện luyện tập thì vẫn có tính
dẻo.
Buổi chiều còn chưa chấm dứt vượt qua chướng ngại vật. Cơ hồ tất cả mọi
người đều không có món quần áo nào tốt, tay chân rách da, đầu gối khuỷu
tay đổ máu. Vạn Lôi mang người tập bơi lội quay về, lần nữa tập hợp thì
còn thừa hơn bốn mươi người.
Tần Tiêu nhìn bọn họ nói ra:
- Đối với bộ đội đặc chủng mà nói bị thương đổ máu chỉ là chuyện thường
ngày. Vết thương chính là huân chương của nam nhân. Trong khi huấn luyện đổ máu chảy mồ hôi càng nhiều thì trên chiến trường tỷ lệ giữ mạng trảm tướng địch càng nhiều. Luyện càng khổ thì bổn sự lại càng lớn. Mấy ngày gần đây nhất mọi người sẽ quen thuộc hạnh mục huấn luyện này. Qua lần
này sẽ bắt dầu huấn luyện khác. Loại vượt qua chướng ngại vật này chỉ là một phần của chương trình mà thôi. Trong hệ thống huấn luyện này ai
nhịn không được. Chịu không nổi thì chạy đi tìm ta, ta sẽ cho tiền
thưởng rồi quay về Tả Vệ Suất doanh. Hệ thống huấn luyện này một khi
băt đầu thì không được lùi bước, nhất là cải lời quân lệnh, sẽ nghiêm
trị không tha. Mọi người hiểu chưa?
- Hiểu!
Tần Tiêu gọi mọi người giải tán, hơi chút nghỉ ngơi đem mấy tướng quân dẫn vào soái trướng.
Mọi người nhìn qua lẫn nhau, quần áo hỗn loạn chật vật, xấu hổ cười rộ lên.
Tần Tiêu gọi bọn hắn ngồi xuống, vừa cười vừa nói:
- Thế nào, còn tốt chứ?
Mọi người nhao nhao gật đầu:
- Coi như cũng được.