Tần Tiêu đi tới giữa đám binh sĩ, xách người động thủ đập mũi và gãi ngứa ra.
- Mặc quần áo vào, quay vào trong trướng ngủ đi. Ngày mai sẽquay về Tả Vệ Suất doanh.
Mấy binh sĩ kia mở miệng cầu xin.
Tần Tiêu nói ra:
- Phục tùng quân lệnh chính là thiên chức của quân nhân. Một chút muỗi
đốt đã không chịu nổi mà vỗ gãi. Nếu như phái các ngươi đi ẩn nấp xử lý
chút ít quân vụ cơ mật, như vậy vỗ một cái sẽ bại lộ các huynh đệ rồi.
Bộ đội đặc chủng không chỉ yêu cầu năng lực của ngươi xuất sắc, phải có
cái nhìn đại cục, cùng đoàn kết hợp tác tinh thần. Ngươi vỗ một cái đã
vi phạm quân lệnh. Hiện tại các ngươi đi ngủ đi. Có ai chịu không được thì hiện giờ co thể đi vào quân trướng cùng bọn họ ngủ đi. Ngày mai
mang theo chăn nệm quay về Tả Vệ Suất quân doanh. Sau đó nếu ai đập muỗi nhúc nhích tay chân thì tự giác một chút, chính mình xéo đi. Trong
doanh đặc chủng dù không dư thừa một người cũng không ít đi một người.
Tần Tiêu xoay người, hắn lại quay vào trong quân trướng, mới mặc kệ
chuyện xảy ra sau đó, xuất bản vẽ ra tiếp tục thiết kế xe nỏ.
Tia nắng ban mai đầu tiên hiện ra thì Tần Tiêu thu hồi giấy bút, đi ra
soái trướng, nhìn thấy trong khoảng đất trống còn đứng hơn sáu mươi
người, Hình Trường Phong, Vạn Lôi cùng Điền Trân, cũng còn ở đây.
Tần Tiêu vỗ bàn tay, đi tới:
- Còn lại đến đây, đều là hảo huynh đệ. Chúc mừng các ngươi thông qua
tuyển chọn thứ hai. Hiện tại mặc quân phục vào đi, đi ăn điểm tâm. Nghỉ
ngơi ba giờ, thời điểm mặt trời cay độc nhất chúng ta bắt đầu huấn
luyện!
- Vâng, đại suất!
Các tướng sĩ như được đại xá, cùng rống to lên. Nhao nhao nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào người, sau đó tán đi.
Tần Tiêu mang bọn người Điền Trân vào trong soái trướng, nhìn bọn họ cười nói:
- Thế nào, còn nhận được không?
Vạn Lôi đỉnh đạc nói:
- Hành quân chiến tranh, ngày đêm mai phục không thể nhúc nhích cũng
thành thói quen rồi. Chỉ mấy con muỗi đốt đầy người. Đại suất người xem
trên đùi và cánh tay của ta khắp nơi đều là vết muỗi đốt.
Điền Trân tắc thì càng xấu hổ:
- Ta còn thảm hại hơn ngươi. Lão nhị của ta bị đốt vài cái bây giờ còn đang sưng này, con muỗi hạ tiện.
Mọi người cùng cười to, Tần Tiêu mời bọn họ ngồi xuống, nói:
- Kỳ thật ta như vậy chỉ vì muốn tướng sĩ các ngươi giữ nghiêm quân
lệnh, không được vi phạm. Đây là cơ bản nhất cũng là yêu cầu trọng yếu
nhất. Nếu như điểm này làm không được thì đừng nói chuyện khác làm gì.
Còn lại sáu mươi huynh đệ ta cảm thấy rất thỏa mãn. Kế tiếp cần phải xem biểu hiện huấn luyện của các ngươi. Trong các tướng lĩnh các ngươi cần
phải làm gương mới được, đứng bị binh sĩ bỏ lại đằng sau.
Ba người đứng lên, ngay ngắn chắp tay:
- Đại suất yên tâm!
- Ân, tốt!
Tần Tiêu gật gật đầu, bảo bọn họ ngồi xuống, nói:
- Các huynh đệ nhìn xem, đây là thiết kế sân huấn luyện của ta. đây
chính là đường băng chướng ngại. Loại này phủ lươi sắt, đốt lửa cháy
dầu lặn xuống mương nước, leo lên dây thừng lưới, gỗ chế thành đài cao,
cầu độc mộc bàn đu cầu nhảy. Đây là một loại chương trình huấn luyện mô
phỏng chiến trường, huấn luyện tốc độ, sức chịu đựng, gan dạ sáng suốt
cùng tốc độ phản ứng. Sau đó ta mang theo các tướng sĩ đi tới sân huấn
luyện này trước. Sau đó ta sẽ tự mình làm mẫu trước, mọi người lại làm
theo.
Ba người cầm bản vẽ xem một hồi, nghi ngờ nói:
- Sân huấn luyện thật kỳ lạ. Văn sở vị văn, chưa từng thấy qua!
Tần Tiêu cười nói:
- Chỉ là một khâu trong huấn luyện hàng ngày mà thôi. Các chương trình
khác ta cũng sẽ làm thêm. Tin tưởng cũng sẽ có không ít người bị loại.
Cho dù cuối cùng chỉ còn lại bảy tám người cũng là chuyện không có biện
pháp. Ta vẫn câu nói cũ, thà ít chứ không cần đồ bỏ đi.
Cơm trưa qua đi, mặt trời nhô lên cao, một chút gió cũng không có. Đất vàng bị phơi nắng đã nứt ra rồi, ánh nắng chướng mắt.
Tần Tiêu đầu lĩnh mang theo hơn sáu mươi tướng sĩ này mang tới sân huấn
luyện, chu vi có hàng rào bao quanh, tháp canh giống như trong quân
doanh thật sự.
Tần Tiêu lại mang sáu mươi người này đi qua, dặn dò bọn họ nhìn cẩn
thận, sau đó cỡi áo giáp chỉ còn lại áo ba lỗ, khuỷu tay đầu gối giao
thoa dùng sức, nhanh chóng bò qua tấm lưới sắt thấp. Phi thân nhảy qua
khe nước đốt dầu cá, lại lặn xuống nước vượt qua nơi bị dốt, lúc này
không ngừng leo lên bờ, ở trên bờ có câu cầu độc mộc chế thành bước qua
như giẫm lên đất bằng, nhảy lên thì chống tay nhắc chân lướt qua qua một tấm gỗ cao hơn đầu người, sau đó chạy tới cuối bờ rào, hai tay cầm lấy
dây thừng lưới giao thoa vượt qua. Dây thừng lưới tới hạn chính là đài
cao, Tần Tiêu bắt lấy sợi dây thừng run lắc một hồi thả ngươi hạ xuống
tháp cao mười thước, lại nhảy vào trong ao.
Đây là quá trình huấn luyện vượt chướng ngại vật.
Tần Tiêu từ trong ao vuốt nước chảy trên mặt, nói:
- Tốt, đến phiên các huynh đệ lên! Hiện tại làm không lưu loát, làm
không thông thuận không sao, chỉ cần dám làm đều lên cho ta. Không dám
thì quay về đi.
- Có cái gì mà không dám!
Vạn Lôi rống lên trước tiên, nói:
- Ta tới trước!
Vạn Lôi chạy tới trước tấm lưới sắt cởi bỏ giáp cứng trên người, toàn
thân chỉ còn lại cái quần cộc nhỏ và áo ba lỗ, mặt thẹo quét ngang, hắn
nằm xuống sau đó dùng cả tay và chân bò qua lưới sắt.
Nhưng mà chuyện hắn bò chậm còn không nói, bờ mông thường xuyên không tự giác bị kẽm rai quần kéo xuông một miếng. Bò một nửa thì Vạn Lôi cũng
học nghe lời thả chậm tốc độ, chậm chạp nhúc nhích, thật vất vả mới vượt qua lưới sắt, đứng lên xem xét khá lắm, quần đã bị rách ngay chỗ hiểm,
cái mông lớn của hăn còn dính nhiều máu.
Vạn Lôi cười khổ sờ sờ bờ mông, cắn răng nhảy vào trong hồ nước dầu cá
đang bốc cháy, hắn là người biết bơi lặn nên lần này không có vấn đề gì, hắn lặn xuống đầm nước bắt đầu vượt qua đống lửa. Nhưng mà kế tiếp là
cầu gỗ tròn lại làm khó hắn rồi, vừa đứng trên gỗ tròn thì toàn thân bắt đầu lung la lung lay, không thể không dừng bước lại, cố gắng làm cho
thân thể của mình cân đối. Sau khi đứng vững Vạn Lôi như giống lão thái
thái sắp xuống lỗ, cẩn thận đi từng li từng tí bước qua, hai tay thì
dang ngang bảo trì thân thẻ cân đối. Đi một nửa rốt cục đứng không vững
hai tay dùng sức bay múa, ‘ ah nha ’ kêu to một tiếng, hắn té xuống cầu
gỗ, thất tha thất thểu đi lên vài bước, tốt xấu gì cũng không gục xuống.
Các tướng sĩ cười rộ lên.
Tần Tiêu cười lạnh một hồi, quát:
- Không cho cười! Sau này có khả năng các ngươi còn làm kém hơn hắn đấy! Đừng nhìn rất dễ dàng, bắt đầu làm thì không đơn giản như vậy đâu.
Các tướng sĩ lập tức im tiếng, đứng rất thẳng tắp, nhìn không chuyển mắt vào Vạn Lôi đang huấn luyện.
Vạn Lôi chưa từ bỏ ý định, oán hận phun một ngụm lại đi tới khởi điểm
của cầu độc mộc, bắt đầu làm thử lần nữa. Lúc này hắn đi được nhiều hơn, nhưng vẫn là giữa đường té xuống. Lần thứ ba thì Vạn Lôi hình như nắm
giữ được chút gì đó phóng nhanh đi qua cầu.