Kim Lương Phượng ha ha cười:
- Đại soái, xem ra ngươi đã đi vào một sự lầm lẫn.
Tần Tiêu nghi hoặc:
- Sao nói như vậy?
- Trấn thủ U Châu không chỉ một ngày một tháng, thậm chí là vài năm. Đây là một chiến dịch trường kỳ.
Kim Lương Phượng nói:
- Lần này không giống như lần trước đại soái ngăn địch tại Sóc Phương,
mà là trú đóng biên cương. Chúng ta còn nhiều thời gian, còn sợ làm
không xong việc này sao? Nắm chặt cổ họng U Châu, chúng ta muốn khi nào
đấu võ thì tùy vào chúng ta, không phải do man tộc Bắc Địch. Bất kể là
huấn luyện hay chế tạo trang bị, thời gian đều có đầy đủ. Chỉ chờ khi
Kinh Hàng Đại Vận Hà hoàn toàn khơi thông đến U Châu, chúng ta có thể
tiến cử gang khắp nơi, tạo ra những vật mình cần đến. Hơn nữa chẳng lẽ
đại soái đã quên trước khi rời Giang Nam, ta từng đem phối phương hỏa
dược cùng bản vẽ xe hỏa nỏ đưa cho đại các lĩnh Thiên Binh Giám?
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Nhớ thì nhớ rõ. Nhưng chẳng lẽ chờ Hình Trường Phong gởi thuốc nổ
cùng xe hỏa nỏ đến cho chúng ta thì chúng ta mới đánh giặc? Đây chẳng
phải là quá bị động! Mười vạn người, một ngày cần ăn uống bao nhiêu, đây là một con số không nhỏ!
- Đương nhiên là không cần, chúng ta quản công tượng mà triều đình cần là được!
Kim Lương Phượng nói:
- Ngoại trừ đòi tiền cần lương, đại soái còn có thể đòi người thôi!
Công nhân tượng sư trong Tương Tác Giám có hơn hai vạn người, trong ngày thường chỉ chờ đợi xây nhà cho hoàng thân quý tộc hoặc xây trang viện.
Đại soái thượng tấu lên trên, hoàng đế chẳng lẽ không phái người xuống
sao? Không cần nhiều lắm, năm ngàn công tượng là đủ rồi! Thợ rèn trong
quân tay nghề dù sao thô kệch một ít, làm không được những đồ vật mới
mẻ. Có được nhóm công tượng kia, sau đó lại có tiền, còn sợ không tạo ra được trang bị? Có được trang bị cấp cao, còn sợ không bù lại được sự
chênh lệch trong việc bắn cung cưỡi ngựa của chúng ta sao? Đây là địa
phương kém cỏi duy nhất của chúng ta so với Bắc Địch, nếu như có thể
giải quyết vấn đề này, sự tình khác đều sẽ dễ làm. Đương nhiên đây chỉ
là trị phần ngọn mà thôi, phương pháp trị tận gốc vẫn nằm trên người đại soái. Nhất định phải nhấc lên sĩ khí chiến đấu của U Châu quân. Mọi
người cùng đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng khí thế như hồng,
cộng thêm trang bị hoàn mỹ, chỉ huy cao minh, chúng ta muốn bại trận
cũng thật khó khăn.
Mọi người cùng nhau vui vẻ nở nụ cười. Ý
nghĩ của Kim Lương Phượng bình tĩnh rõ ràng, những câu nói có tình có
lý, nói rất đúng chỗ, mọi người giống như đều nhìn thấy được hi vọng vô
cùng. Tần Tiêu mỉm cười gật đầu:
- Kim tiên sinh nói thật có
lý. U Châu là một chiến dịch trường kỳ, không phải là vấn đề có thể giải quyết trong một hai ngày. Nếu là như vậy tạm thời không luận Tần mỗ có
thể ở lại nơi này bao lâu, đem những việc mà Kim tiên sinh đã nói làm
xuống, cũng là một chuyện tốt phúc trạch vô hạn. Được rồi, ta lập tức
thượng tấu Liêu Đông Quân Cơ Xứ, đòi hỏi vật liệu cùng người.
- Còn có ngựa.
Lý Tự Nghiệp xen vào một câu:
- Lần trước chiến bại mất hơn bốn vạn con ngựa. Hiện giờ U Châu chỉ còn lại hơn một vạn chiến mã, hơn hai vạn ngựa thường, thật sự không đủ
dùng.
Tần Tiêu nhíu mày:
- Xem ra chuyện chúng ta
muốn làm thật đúng là nhiều ah. Một vạn chiến mã, hai vạn tạp mã, đối
với mười hai vạn đại quân U Châu mà nói đích thật là quá ít. Năm đó Sóc
Phương quân có chín vạn người, còn có kỵ binh chính quy hơn hai vạn, bộ
quân cơ hồ một người một ngựa dùng hành quân hoặc chở vật. Không nói quá nhiều, ít nhất còn cần hai vạn chiến mã, ba vạn tạp mã. Ha ha, đây
chính là con số thiên văn! Làm sao có thể một thoáng lấy ra được nhiều
ngựa như vậy? Mã tràng lớn nhất Đại Đường tại Lũng Hữu xa mấy ngàn dặm,
muốn chuyên chở tới đây thật không thực tế.
Kim Lương Phượng mỉm cười:
- Chiến mã có thể thu mua một ít ở mã tràng vùng gần Hà Đông. Tuy rằng
hai năm qua tai họa liên tục xảy ra khiến thảo tràng bị hủy hoại thật
lớn, nhưng nhiều ít một hai vạn con vẫn có thể tìm được. Tạp mã có thể
thu mua của dân chúng ở vùng châu huyện Hà Bắc, Hà Đông, chẳng qua dùng
nhiều tiền hơn một chút. Nếu như vẫn còn thiếu...chúng ta có thể cướp
thôi, tựa như cách làm của đại soái ở Sóc Phương năm đó.
Tần Tiêu không khỏi thất thanh cười:
- Xem ra bất kể như thế nào lần này chúng ta cần hung hăng báo thù một
chút, ít nhất đem số ngựa bị mất cướp trở về. Vậy thì tốt, ta vừa có thể đưa tay đánh cướp với hoàng đế, cũng không biết hắn có bị giận dữ mà
cách chức của ta hay không, ha ha...Lấy giấy bút, ta lập tức thượng tấu, Kim tiên sinh, ngươi...
- Sáu trăm dặm gia tốc chuyển thẳng Trường An thôi!
Kim Lương Phượng cũng nở nụ cười, Tần Tiêu cùng mọi người đều lớn tiếng cười to.
Trong lòng Tần Tiêu băn khoăn, cần công tượng thì không sao, nhưng
không thể tiếp tục mở miệng đòi tiền, bằng không làm người thật phản
cảm. Không bằng trực tiếp đòi thiết cùng ngựa. Người trong triều đình sẽ không ngu xuẩn tới mức thật sự vận chuyển thiết cùng ngựa đến, nhất
định sẽ chi tài chính. Ân, cứ làm như thế đi...
Viết xong tấu chương, Tần Tiêu đóng ấn soái, giao cho Kim Lương Phượng đi xử lý. Đây
cũng không phải mật tấu, dù sao việc này vẫn cần có đương gia của Liêu
Đông Quân Cơ Xứ xử lý. Hơn nữa nếu chuyên môn mật tấu, không tránh khỏi
sẽ làm đám người Diêu Sùng phản cảm.
Làm xong việc này, Tần
Tiêu cảm giác một trận thoải mái. Tuy rằng muốn chế tạo trang bị cùng
mua ngựa cũng không phải cách nào thiết thực nhất, nhưng xem như ích lợi cho chiến cuộc. Kế tiếp là trọng yếu nhất, chính là nhấc lên sĩ khí
cùng ý chí chiến đấu của các tướng sĩ.
Đây là một vấn đề khó giải quyết.
Đầu tiên, hiện tại đại bộ phận quân nhân U Châu là tân binh. Tín ngưỡng cùng ý chí chiến đấu của họ còn thật lâu mới có thể so sánh với lão
binh chinh chiến sa trường lâu năm. Nhưng mà...bọn hắn cũng có một đặc
điểm, chính là khờ dại một ít, thật dễ kích động!
Nghĩ đến
đây, trong lòng Tần Tiêu không khỏi hồi tưởng lại thật nhiều sự tình của “kiếp trước”, những lão quân cách mạng – hồng quân, ở tình huống không
lương thực lại khởi hành một chuyến trường chinh hai vạn năm ngàn dặm,
hơn nữa trải qua cuộc chiến tranh gian khổ trác tuyệt, lấy được giải
phóng thắng lợi trong cả nước. Tình hình như vậy so với U Châu quân
trước mắt càng thêm khó khăn hơn. Đây là một hành động mà cần có tín
niệm cuồng nhiệt chống đỡ. Cần đề cao sĩ khí bộ đội, tiêu trừ áp lực
chiến tranh chỉ có ba cách, thứ nhất là giết chóc cùng phá hư, thứ hai
là giảm sức ép bằng tính dục, thứ ba là tín ngưỡng cuồng nhiệt!
Trước mắt yêu cầu U Châu quân đi giết chóc cùng phá hư là chuyện không
thực tế. Dùng tính dục? Làm ơn, hiện tại trong U Châu thành gà trống còn nhiều hơn gà mái. Nữ nhân, lão nhân, hài tử đã sớm được di chuyển khỏi
đại quân trấn này từ sớm.
Xem ra biện pháp duy nhất chính là
làm coh các chiến sĩ có được tín niệm cố định, tín ngưỡng cuồng nhiệt!
Đây chính là kỹ thuật sống. Không phải chỉ nói “các huynh đệ cố lên,
liều mạng cho lão tử” thì có thể giải quyết vấn đề... thân là chủ soái
một phương, đầu tiên cần từ trên người mình thể hiện ra loại cuồng nhiệt này, ảnh hưởng đến các tướng quân cùng binh lính bên người, vậy thì mới được!