- Bất kể là Hề, Khiết Đan hay Đột Quyết, am hiểu nhất chính là
cưỡi ngựa bắn cung. Người ở đó tám tuổi đã có thể lên ngựa săn bắn trên
thảo nguyên, cả đời đều luyện tập như thế, nếu phải dã chiến trên bình
nguyên, quân đội chúng ta đích xác sẽ có hại. Trừ phi đem bọn hắn vây
quanh trong một phạm vi tương đối nhỏ bao vây tiêu diệt mới có thể biểu
hiện ra ưu thế Mạch Đao trận chúng ta.
- Kỳ thật kỵ binh của chúng ta cũng không kém.
Đỗ Tân Khách nói:
- Tại Bắc Địch phần lớn đều là ngựa Đột Quyết có sức chịu đựng thật mạnh
nhưng năng lực xung phong không tốt lắm. Ngựa Đại Đường chúng ta lại có
sở trường từ các nơi, mấy chục năm qua tạp giao gây giống, năng lực xung phong mạnh mẽ, sức chịu đựng cũng không kém bao nhiêu. Mấu chốt nằm ở
phương pháp huấn luyện kỵ binh của chúng ta, mặc kệ có bao nhiêu dụng
tâm nhưng cuối cùng so sánh với người du mục chuyên sinh hoạt trên lưng
ngựa mà nói luôn có chút chênh lệch. Nhưng chúng ta có thể dùng chiến
pháp cùng trận thế để đền bù sự thiếu hụt trong phương diện này. Quân
đội Bắc Địch cũng giống như bầy sói cuồng dã, luôn lấy sự hung mãnh cùng cường hãn đánh gục địch nhân, khí thế rất lợi hại. Nhưng kỵ binh của
chúng ta chỉ cần trên khí thế, vô luận là tổ chức hay là chiến pháp vẫn
vượt xa bọn hắn. Đương nhiên, quân đội Đại Đường chúng ta bộ đội chủ
chiến là bộ binh, là Mạch Đao đội.
Tần Tiêu cau mày suy tư hồi lâu, sau đó nói:
- Tuy nói lấy sở đoản của mình đánh sở trường là chuyện không quá sáng
suốt. Nhưng Bắc Địch cũng sẽ không an ổn đứng yên chờ theo chúng ta cùng nhau quyết chiến. Chiến thuật của bọn hắn phần lớn là đánh du kích,
tính cơ động thập phần mạnh mẽ. Mạch Đao trận có thể làm hộ thuẫn kiên
cường, bao vây tiêu diệt, chủ lực tao ngộ chiến cùng công thành bạt
trai, nhưng kỵ binh U Châu cũng nên bắt tay cẩn thận huấn luyện. Ta cũng không tin đại quốc cường thịnh như Đại Đường chúng ta lại còn kém hơn
hoang man Bắc Địch? Ngựa của chúng ta tốt hơn bọn hắn, trang bị tốt hơn
bọn hắn, chiến lược chiến thuật cũng tốt hơn càng nhiều. Dựa vào cái gì
đánh không thắng được, đây không phải quái lạ sao! Từ ngày mai trở đi
bắt đầu mạnh mẽ bắt tay huấn luyện kỵ binh! Người Đột Quyết tự xưng kỵ
binh của bọn hắn là “lang kỵ”, địch nhân của bọn hắn đều là sơn dương.
Lần này ta cần huấn luyện ra một đội “hổ kỵ” cho bọn hắn nhìn xem! Không quản là đánh dã chiến hay tao ngộ chiến, bao vây tiêu diệt, đều không
cần sợ bọn hắn! Đây là mấu chốt chiến thắng của quân đội chúng ta, nhất
định không thể lơi lỏng!
- Đại soái nói có lý!
Đỗ Tân Khách nói:
- Kỵ binh U Châu khi đối mặt Bắc Địch trước kia luôn là uy hiếp. Kỳ thật
cũng không phải kỵ binh của chúng ta kém, mà là kỵ binh Bắc Địch, nói
thật, đích xác quá cường hãn!
- Ta biết, ta từng kiến thức qua.
Tần Tiêu nói:
- Năm đó khi ở Linh Châu, Sóc Phương quân chúng ta cùng lang kỵ sư do
Khuyết Đặc Lặc suất lĩnh đã giao thủ. Lúc ấy chúng ta đã bố trí vòng vây thỏa đáng, lại bị hắn kéo ra một đường vết rách mà giết tiến vào. Bao
vây tiêu diệt chiến cũng trở thành tao ngộ chiến. May mắn là trên nhân
số khí thế đều chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa lúc trước đánh giết chủ
soái của bọn hắn Di Niết Tham Hãn, đả kích tinh thần của bọn hắn nặng
nề. Bằng không kết quả chiến cuộc thật khó mà đoán trước!
Lý Tự Nghiệp nghe Tần Tiêu nhắc tới tình cảnh tại Sóc Phương, không khỏi liền kích động:
- Trận chiến năm đó đánh vô cùng thoải mái, nở mày nở mặt biết bao nhiêu
ah! Đại soái chém Lực Hạ Đạt, đánh chết Di Niết Tham Hãn, đánh bại
Khuyết Đặc Lặc, từ đó về sau nhất chiến thành danh. Trận chiến như vậy
ta đánh cả đời đều nguyện ý!
- Ha ha, hảo hán không đề cập tới
chuyện năm xưa, việc đó cũng chẳng đáng là gì. Kỳ thật công lao hẳn là
thuộc về chủ soái Trương Nhân Nguyện mới đúng.
Tần Tiêu nói:
- Vừa rồi chúng ta đã xem kỹ địa hình phương hướng đông bắc U Châu. Theo
ta biết càng đi về hướng đông bắc thì địa thế càng bằng phẳng. Nơi đó là một đại bình nguyên, hiện tại đặt tên là Tùng Liêu bình nguyên đi. Tuy
rằng trên sa bàn không có nhưng trong lòng chúng ta đều biết. Vùng đông
bắc này đi xa về hướng bắc là đại thảo nguyên cùng hoang mạc, có một
điểm quyết định chính là chúng ta phải có được một đội kỵ binh phi
thường cường hãn giống như hổ đông bắc! Có Liêu Đông mãnh hổ thì cần gì
sợ hãi Bắc Địch lang kỵ!
Lời nói của Tần Tiêu làm những vị tướng quân nhiệt huyết sôi trào, mỗi người xoa tay nóng lòng muốn thử.
Kim Lương Phượng vốn không lên tiếng lúc này lại thản nhiên nói:
- Ý tưởng cùng kế hoạch của đại soái đều là con đường chính xác nhất.
Nhưng công phu trên ngựa của quân nhân Đại Đường so ra kém dân tộc du
mục phương bắc, đây cũng là sự thật, thực sự không phải bằng vào quyết
tâm cùng cố gắng liền có thể giải quyết. Tuy rằng Đại Đường toàn dân
thượng võ, dân gian cũng không thiếu người tập võ luyện ngựa. Nhưng
người Bắc Địch lấy lưng ngựa làm nhà, sống bằng nghề săn bắn, quan hệ
giữa bọn họ cùng ngựa chẳng khác gì là thân nhân. Người Bắc Địch đã tập
luyện cả đời mà quân nhân Đại Đường chúng ta muốn vượt qua chỉ trong
thời gian ngắn ngủi thật không quá thực tế.
Tần Tiêu nhíu mày, nhìn Kim Lương Phượng dò hỏi:
- Tiên sinh có cao kiến gì?
Kim Lương Phượng cũng không khách khí, mỉm cười nói:
- Tránh sở đoản lộ sở trường mới có thể làm ít công to. Kỹ thuật ở các
hạng của Đại Đường viễn siêu man tộc Bắc Địch. Nếu không tận tình lợi
dụng, chẳng phải là không chí tiến thủ mà lại bỏ đi sở trường lấy sở
đoản?
- Ý của ngươi muốn nói đem trang bị bù đắp lại kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung không đủ?
Tần Tiêu khẽ thở dài một hơi nói:
- Kỳ thật ta cũng từng có ý tưởng như vậy. Chẳng qua hiện tại U Châu vẫn
thiếu lương thiếu tiền, làm sao mua được vài thứ kia? Muốn đánh tạo hổ
kỵ tối thiểu phải sửa lại toàn bộ bàn đạp. Đổi lại bàn đạp song cước của Thiên Binh Giám, hoàn toàn giải phóng hai tay. Từ mấy năm trước khi
chúng ta ở Sóc Phương từng trải qua, cho công tượng trong quân tạo ra
song bàn đạp. Bất quá khi đó nguyên liệu thiết không đủ, không thể mở
rộng toàn diện. Hiện tại ở trong này nhìn qua càng thêm khó thi hành,
nghèo tới mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn có thể làm được những vật đó sao?
- Mặt khác thói quen của mã binh là dùng hoành đao,
tất thương hoặc là trường sóc, kỳ thật không quá thích hợp đối chiến
trùng kích Bắc Địch. Mà hoành đao do ta cải tạo hiện tại dùng trong
Thiên Binh Giám chính là thích hợp dùng trên ngựa nhất. Hoành đao của
chúng ta hiện giờ rất thẳng, không thích hợp phách khảm, uy lực không
đủ.
- Người Đột Quyết dùng loại đao gì các ngươi có chú ý không?
Loan đao! Khi thúc ngựa chạy như điên, chém xuống, uy lực cực lớn, có
thể bổ ra giáp trụ của chúng ta. Hơn nữa thật dễ dàng rút đao trở về,
liên hoàn chém giết. Mặt khác ta còn nghĩ qua cho từng chiến sĩ dùng
loại thủ nỏ đặc thù...nhưng không thực tế! Tương Tác Giám chế ra một
trăm thủ nỏ phải dùng thời gian một tháng. Công tượng trong quân làm sao đủ khả năng chế tạo?