- Đại soái, đại tướng quân. Ty chức không tài không đức, hơn nữa
thân mang tội, thật sự không dám nhận quân hàm tướng quân. Tôi vẫn nên
an tâm làm kỵ tào tham tướng của mình đi!
- Đỗ Tân Khách, vừa mới mắng Lý Tự Nghiệp, tới ngươi cũng biến thành già mồm cãi láo đây?
Tần Tiêu cau mày trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi đang hoài nghi ánh mắt xem người của ta, hay là tỏ vẻ bất mãn,
đúng không? Nam nhân, nên xuất ra khí phách cùng can đảm. Bởi vì một
chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà giận lẫy, còn không bằng một nữ tử!
Chúng ta là tướng quân mang binh, không có chút khí độ, làm sao để thủ
hạ tướng sĩ phục chúng ta?
Lý Tự Nghiệp nghe xong Tần Tiêu nói
như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lập tức đứng lên, đoạt lấy chén
rượu của Thạch Thu Giản ngồi bên cạnh, giơ về hướng Đỗ Tân Khách:
- Đỗ tướng quân, vừa rồi là ta xúc động nên nói bậy. Chén rượu này ta xin lỗi ngươi! Sau này chúng ta nên hòa khí một chút, đừng làm cho đại soái thất vọng. Trong Tả Uy Vệ cũng không thể thiếu một vị đại tướng trí
dũng song toàn như ngươi giúp ta. Sau này nếu ta có chỗ nào làm được
không đúng, ngươi cứ việc nói, ta nhất định nghe!
Lý Tự Nghiệp vừa nói như thế, Đỗ Tân Khách cũng có chút hổ thẹn, giơ chén rượu chân thành nói:
- Đại tướng quân, ty chức hổ thẹn! Sau này chỉ cần đại soái cùng đại
tướng quân có gì sai phó, ty chức muôn lần chết không chối từ!
Hai người cụng chén, ngưỡng đầu uống một hơi cạn sạch.
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Vậy mới đúng thôi! Nam nhân chúng ta, nhất là người cầm binh nên có
điểm hào khí, có điểm độ lượng. Kể từ hôm nay chúng ta đều là huynh đệ
sinh tử, không có lời gì là không thể nói. Nếu nói không thoải mái thì
cứ như hôm nay chửi mắng đều được, đừng đem lời uất ức nuốt vào trong
bụng để mốc meo. Tục ngữ nói ba thợ giày thối bằng một Gia Cát Lượng
thôi! Bên ngoài hành quân đánh giặc đương nhiên cần phục tùng quân lệnh
là quan trọng nhất. Nhưng không có ai có thể cam đoan bản thân mình
không phạm sai lầm. Chứng kiến huynh đệ phạm lầm lỗi, cần thẳng thắn nói ra. Hiện tại Đỗ Tân Khách ngoại trừ là Tả Uy Vệ tướng quân, còn là tư
mã dưới trướng của ta. Ngày khác ta sẽ giới thiệu hành quân trưởng sử
Kim Lương Phượng cho ngươi quen biết. Sau này hai người các ngươi nên
cùng nhau thương nghị nhiều hơn, bày mưu tính kế cho ta!
Đỗ Tân Khách khom người vái dài:
- Đại soái khí độ như biển, trí dũng song toàn, ty chức bội phục tự đáy lòng! Đỗ Tân Khách nguyện tận lực phụ trợ đại soái!
- Được, được, đừng nói nghiêm trọng như vậy, ha ha!
Tần Tiêu khoát tay ý bảo Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách ngồi xuống, sau đó nói:
- Đỗ Tân Khách phục chức tướng quân, chức kỵ tào lại trống. Triệu Thiết Đầu, trước kia ngươi thuộc kỵ binh hay bộ binh?
Hôm nay Triệu Thiết Đầu đều gặp được đại quan, không tránh khỏi có chút câu nệ. Lúc này nghe được Tần Tiêu gọi hắn, lập tức theo phản xạ liền đứng
lên, ôm quyền nghiêm túc lớn tiếng nói:
- Hồi đại soái, ty chức là trung quân kỵ binh, là trung hậu bên người đại tướng quân!
Tần Tiêu không khỏi ha ha cười:
- Thả lỏng một chút, khẩn trương như vậy làm chi! Chuyện của ngươi ta đã
được nghe nói. Khó được ah, là thiên tài đánh giặc. Như vậy đi, chức vị
kỵ tào bỏ trống của Đỗ Tân Khách do ngươi đảm nhiệm.
- A? Đại soái, tôi...tôi mới tòng quân chưa đầy một năm!
Triệu Thiết Đầu lúng túng nói:
- Hiện tại làm tới thất phẩm trung hậu xem như đã được ban ân lớn, làm sao còn dám nghĩ thăng quan?
- Đừng không tiền đồ như vậy!
Tần Tiêu nói:
- Kỳ thật quan lớn bao nhiêu đều phải làm việc. Quan càng lớn trách nhiệm cùng áp lực càng lớn hơn nữa. Trở thành kỵ tào, đem kỵ binh huấn luyện
cho tốt, mang binh cho tốt. Nếu ngươi làm không tốt, ta cũng sẽ cách
chức ngươi!
- A? Dạ!
Triệu Thiết Đầu nhìn vị đại nhân vật
cấp thần tượng trước mặt, rõ ràng có chút không biết phải làm sao. Lúc
ấy hắn mơ ước được tuyển vào Thiên Binh Giám, sau khi thất bại luôn canh cánh trong lòng. Hiện tại thấy được tổ tông sáng lập Thiên Binh Giám,
lại cảm thấy vô cùng lo sợ.
Không ngờ hắn lại thăng quan cho mình sao! Dù phải liều cả tính mạng này cũng phải làm tốt nhất! Trong lòng
Triệu Thiết Đầu thầm nói, vô cùng kích động.
Tần Tiêu cầm chén rượu, lại nói với Thiệu Hoành mới nhận thức:
- Thiệu tướng quân, lần đầu gặp mặt ngày sau cần hỗ trợ nhiều hơn! Lần
này Tả Kiêu Vệ phải gầy dựng lại từ đầu, hiện tại Lý Giai Lạc Lý tướng
quân trở về Tả Kiêu Vệ, các ngươi cần đem Tả Kiêu Vệ khởi động lại cho
ta!
Thiệu Hoành cùng Lý Giai Lạc, Chu Dĩ Đệ đều giơ chén cảm tạ Tần Tiêu mời rượu.
Không khí bữa tiệc có vẻ tùy ý cùng nhiệt liệt. Tần Tiêu khoan hồng rộng
lượng cùng gần gũi bình dị khiến người như tắm rửa trong gió mùa xuân,
khiến mọi người cảm thấy thoải mái tận đáy lòng.
Sau khi ăn xong, Tần Tiêu mời bọn họ đi tới phòng nghị sự. Lúc này Kim Lương Phượng đều
đã trở lại, Tần Tiêu mời luôn hắn đến, mặt khác còn có Thiên Binh Giám
Hoàn Tử Đan.
Tần Tiêu đi tới trong sảnh, nơi này đặt một chiếc bàn thật lớn, bên trên chính là sa bàn địa lý quân sự của U Châu.
Tuy rằng hiện tại kỹ thuật chế tạo sa bàn còn không cách nào so sánh với
thế kỷ 21, nhưng đã làm được rất không tệ. Bên trên có núi, có nước, có
bình nguyên, có rừng rậm. Địa hình đều được biểu thị rất rõ ràng. Một ít hiểm khẩu quan ải cũng được biểu thị bằng mô hình vô cùng chi tiết.
Mọi người tự nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đồ vật này, vây quanh tỉ mỉ quan sát, cảm thấy giống như kỳ quan.
Lý Tự Nghiệp xoay tới xoay lui nhìn một lúc, lớn tiếng nói:
- Di! Nơi này chính là địa phương chúng ta tiến binh ngày đó! Đàn Châu!
Chúng ta từ nơi này đi ra ba ngày, trải qua chỗ giao giới giữa Đại Đường cùng Hề. Sau đó tiến vào phụ cận Loan Thủy hà cảnh nội Khiết Đan, ở khe núi này bị mai phục, sau đó bị Hề tộc cùng Mạt Hạt bao vây chặn đánh!
- Phải!
Tần Tiêu gật gật đầu, cầm một cây gậy gỗ nhỏ chỉ vào sa bàn nói:
- Hiện tại chúng ta vừa nhìn, liền trực quan hơn rất nhiều. Mọi người
nhìn xem địa phương bây giờ của chúng ta. Nơi này, U Châu. Sau lưng cùng trái phải chúng ta đều là Trường Thành. Hề cùng Khiết Đan muốn đánh vào thật sự khó khăn. U Châu đối mặt đông bắc thế này thật giống như cổ
họng, bóp chặt con đường bọn hắn muốn xuôi nam. Lúc trước Tiết Nột ở nơi này trấn thủ nhiều năm luôn không hề xảy ra vấn đề. Về sau Bắc Địch
liền nghĩ câu dẫn chúng ta ra ngoài để đánh. Vốn có Tôn Kiệm bại bởi Hề, sau lại có Tiết Nột bại bởi Khiết Đan. Kỳ thật địa phương U Châu bóp
chặt hiểm yếu, đích thật là dễ thủ khó công. Có thể nói chỉ một người đủ giữ quan ải, vạn phu khó địch. Trừ phi làm chúng ta trúng kế đánh ra
ngoài, sau đó ở trên một mảnh bình nguyên chém giết với kỵ binh của bọn
hắn. Đây đích xác không phải là phương pháp tốt.
Trước kia Lý Giai Lạc là thủ lĩnh Khiết Đan bị buộc phản bội quy hàng Đại Đường, lúc này nói: