- Mùa đông đông bắc thực sự lạnh đến tàn khốc ah, không chuẩn bị
trước một chút, một mùa đông đủ làm sức chiến đấu của quân đội giảm
mạnh. Dân chúng tổn thương giá rét hay chết cóng, chúng ta sẽ không đảm
đương nổi. Từ giờ trở đi hẳn nên điều động dân chúng cùng đại quân chuẩn bị vật phẩm qua đông. Nhìn xem có thể mời Cao Lực Sĩ cùng Hà Bắc khâm
sai Tống Khánh Lễ cùng nhau đến nghị sự hay không, việc này cần phải mời họ cùng tham gia bàn bạc.
Kim Lương Phượng cười cười:
-
Đại soái, những việc này giao cho tôi đi xử lý. Chuyện gì đại soái cũng
quấn vào người, còn cần trưởng sử như tôi làm gì? Đại soái nên trở về
hao chút tâm tư nghĩ biện pháp làm sao đối phó hai tiểu ma tinh kia đi!
Tần Tiêu nghi hoặc nhíu mày nhìn hắn:
- Tiểu ma tinh gì? Có ý tứ gì?
Kim Lương Phượng cười ha ha:
- Đại soái trở lại trong phủ không phải sẽ hiểu rồi sao? Việc nhà, việc
nhà, những người như chúng ta không tiện hỏi tới. Đại soái tự mình đi
giải quyết thôi! Chư vị đồng liêu, đại soái hành quân trở về vất vả,
chúng ta không nên đi quấy rầy, để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày cho tốt.
Hai ngày nữa chúng ta cùng nhau đến phủ đại đô đốc nghị sự.
Dứt lời Kim Lương Phượng cùng Lý Giai Lạc bọn họ cười vang chắp tay cúi đầu rời khỏi.
- Uy, uy uy...
Tần Tiêu liên tục kêu vài tiếng nhưng mọi người chỉ cười thoát đi thật nhanh.
Tần Tiêu không khỏi mắng thầm: Đám người các ngươi lại chơi trò bí mật với
bổn nguyên soái? Việc nhà, việc nhà gì? Trong nhà chỉ có tiểu lão bà Mặc Y, còn có việc nhà gì chứ? Tiểu ma tinh, còn là hai người?
Trong lòng Tần Tiêu chợt động – chỉ ai đây?
Nghĩ đến đây hắn thúc ngựa đi nhanh về phủ.
Tới trước cổng phủ, Tần Ảnh bước lên tiếp cương ngựa, Tần Tiêu thấy thần sắc khác thường của hắn, không khỏi hỏi:
- Trong nhà có khách đến sao, hay xảy ra việc lạ gì?
Tần Tiêu nhìn vào binh sĩ bên cạnh, thần tình nghi hoặc cùng khó hiểu. Tần
Ảnh vốn luôn không thích nói chuyện nhưng lại mười phần kinh dị nói:
- Chủ nhân, hôm nay tôi lại có thể nhìn thấy...hai vị Anh Dực tướng quân!
- Ah!
Tần Tiêu không để ý hình tượng hét thảm một tiếng, trong lòng cả kinh nói: Tiểu ma tinh, xem ra là xú nha đầu Tử Địch!
Xú nha đầu từ Sở Tiên sơn trang đi suốt mấy ngàn dặm đến U Châu sao?
Tần Tiêu vung tay đem roi ngựa ném cho Tần Ảnh, trực tiếp sải bước đi vào
trong hậu viện, trong lòng thầm mắng: Xú nha đầu Tử Địch phiền toái kia, đã làm mẫu thân rồi còn hồ nháo như vậy. U Châu là quân trấn trọng yếu, nếu nàng gây ra tai vạ gì, thật không biết làm sao. Thật quá xằng bậy,
nơi này là tiền tuyến chiến tranh!
Tần Tiêu dời đến nơi đây, đã xây dựng tường vây phân chia tiền trạch cùng hậu trạch.
Tiền trạch chuyên dùng làm việc quân sự, hậu viện là nhà ở tư nhân của hắn,
phân chia thật rõ ràng. Diện tích phủ đại đô đốc rất rộng rãi, dù sao
trước kia nơi này cũng được Tiết Nột khai phủ riêng cho mình. Hiện tại
Tần Tiêu không khai phủ, còn lưu thật nhiều sân viện, có thể làm khách
phòng sử dụng.
Mới vừa đi vào cổng hậu viện, Tần Tiêu chợt nghe được thanh âm tiếng cười giòn khúc khích:
- Khanh khách, hầu gia ca ca đã về rồi!
Tần Tiêu nhất thời ngây dại, đưa ánh mắt dời qua, ai nha, đó không phải là Dương Ngọc Hoàn sao?
Không ngờ nàng cũng tới!
Không đợi cho hắn kịp suy nghĩ, Dương Ngọc Hoàn đã vui sướng chạy tới trước
mặt hắn. Nàng bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm chặt hắn, thì thào
nói:
- Hầu gia ca ca, Ngọc Hoàn rất nhớ huynh đâu!
Tần Tiêu nhất thời cảm giác trong lòng có một đoàn ôn hương mềm mại đánh úp tới, không tự chủ được ôm nàng:
- Ngọc Hoàn, vì sao muội cũng tới đây?
Dương Ngọc Hoàn ngẩng đầu lên, có chút mất mát quyệt mồm nhìn hắn:
- Sao vậy, hầu gia ca ca không thích Ngọc Hoàn đến sao?
- Không phải, ta không phải ý tứ này...
Tần Tiêu vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười an ủi nàng:
- Muội đi cùng Tử Địch sao?
- Phải!
Dương Ngọc Hoàn lập tức cười khúc khích, vùi đầu vào ngực hắn, thấp giọng nói:
- Chúng tôi đi thật lâu nha...ba tháng! Vừa cưỡi ngựa vừa ngồi thuyền,
trên đường còn gặp phải du côn lưu manh khi dễ chúng tôi...thật vất vả
mới đến U Châu đâu, mới đến hôm qua!
Nghe được lời nói này, trong lòng Tần Tiêu chợt nhói đau. Hắn ôm vai nàng nói nhỏ:
- A đầu ngốc, đường xa như vậy, dọc theo đường mưa gió sương tuyết mệt
nhọc còn gặp phải người xấu, làm sao muội lại cùng Tử Địch hồ nháo chạy
tới nơi đây chứ?
- Không phải đâu, hắc hắc!
Dương Ngọc Hoàn cúi đầu cười mờ ám:
- Lần này là muội xúi giục tứ nương mang theo muội cùng đi. Nàng do dự
thật lâu đâu, không chịu đi. Muội liều mạng khóc thật lâu, cầu nàng mãi
mới đáp ứng. Nàng còn nói hầu gia ca ca sẽ hung hăng mắng nàng, vì vậy
vừa đưa muội tới U Châu nàng liền bỏ trốn.
Trong lòng Tần Tiêu
đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Một tiểu cô nương vừa biết yêu, lại
chấp nhất cùng nhiệt tình như thế. Mấy ngàn dặm, lộ trình hơn ba tháng,
xuyên qua châu huyện vượt Trường Giang Hoàng Hà, xem như đã đi vượt qua
nửa Trung Hoa để gặp hắn.
Lực lượng mối tình đầu thật là đáng sợ!
Trong lòng Tần Tiêu không nhịn được rung động, nhẹ nhàng vỗ lưng Ngọc Hoàn thấp giọng nói:
- Yên tâm, ta không trách hai muội. Nhưng U Châu không thể so được với
Giang Nam, rất nhiều chuyện phải tuân theo quy củ, bằng không sẽ dễ dàng phát sinh chuyện xấu. Hai muội nhất định phải nghe theo lời của ta mới
dễ làm việc nga!
- Dạ, Ngọc Hoàn nghe lời, nhất định nghe lời, việc gì cũng nghe theo huynh!
Dương Ngọc Hoàn vui vẻ nhảy dựng lên:
- Chỉ cần hầu gia ca ca không đuổi muội về, nói gì muội cũng nghe cả,
thật tốt quá! Lại có thể mỗi ngày ở chung một chỗ với hầu gia ca ca!
Tiếng hoan hô tràn ngập thanh xuân chân khí của Dương Ngọc Hoàn đem ánh mắt
mọi người đều hấp dẫn tới. Mọi người bị vẻ ngây thơ nhiệt tình của nàng
hấp dẫn thật sâu.
Huống chi ở U Châu một tiểu mỹ nhân xinh xắn
như nàng thật sự chẳng khác gì lông phượng và sừng lân, có thể chỉ đếm
được trên đầu ngón tay.
Tần Tiêu cười ha ha, nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn vui vẻ, trong lòng cảm thán. Nói thật lúc ban đầu tận trong đáy
lòng hắn chỉ đem tiểu cô nương xem là muội tử thậm chí là nhi nữ mà
thương yêu. Nhưng chuyện tới bây giờ, tiểu cô nương đã thật sâu hấp dẫn
hắn, chiếm cứ địa vị phi thường trọng yếu trong lòng hắn. Bởi vì vẻ hồn
nhiên thẳng thắn của nàng lẫn vẻ quyến luyến sâu sắc kia khiến Tần Tiêu
vô cùng cảm động, đồng thời không tự chủ được đã làm vị trí của nàng
trong lòng hắn xảy ra chuyển biến.
Trong lòng Tần Tiêu nghĩ thầm: Tần Tiêu ta xem như thật có phúc, cả đời này lại có nhiều nữ tử tốt như vậy làm bạn! Tiên nhi thâm tình uyển chuyển, hiền thê lương mẫu, trong
nhà có nàng hết thảy không lo; Thượng Quan Uyển Nhi tài hoa hơn người
lại ái mộ ta, đồng thời còn có trí tuệ chính trị độc đáo, mang đến cho
ta thật nhiều trợ giúp, là hồng nhan tri kỷ hiếm có; Mặc Y thâm tình
điệu thấp, mẫu tính rất tốt, không chỉ có thể đi ra chiến trường cũng có thể ở nhà đảm đang; Tử Địch thẳng thắn hoạt bát, là mầm móng vui vẻ của gia đình, hơn nữa nhìn qua có vẻ giảo hoạt hồ đồ, kỳ thật chỉ là cãi
bướng mà thôi.