Dương Ngọc Hoàn, một tiểu cô nương còn hồn nhiên ngây thơ, vì
muốn ở lại với ta thề sống chết không tiến cung, hiện tại còn ngàn dặm
xa xôi chạy tới U Châu. Ở trong lòng nàng nhìn qua ngoại trừ ta không
còn chứa đựng được bất cứ chuyện gì. Bất kể là diễn kịch khi quân, hay
ngàn dặm tầm tình, nàng đều không để ý!
Chỉ vì một nguyện vọng đơn giản “ở lại bên người hầu gia ca ca”!
Trên mặt Tần Tiêu nổi lên dáng cười thư tâm mà dịu dàng, kéo tay Dương Ngọc Hoàn hỏi:
- Ngọc Hoàn, đoạn đường này muội vất vả lắm đi?
- Vất vả nha!
Dương Ngọc Hoàn vẫn giống như lúc trước, nhẹ nhàng nắm tay Tần Tiêu nhảy hai bước, cười khanh khách:
- Nhưng bây giờ có thể vui vẻ như vậy, muội không còn nhớ rõ! Muội chỉ
biết là từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hầu gia ca ca,
toàn bộ mệt nhọc vất vả đều không còn đáng kể vậy!
Tần Tiêu mỉm cười, vỗ về đầu nàng nói:
- Ta không phải đã nói rồi sao, sẽ phái người về Giang Nam đón mọi người. Vì sao muội lại nóng vội như vậy đây, tự mình chạy đến. Như thế thật
hay, làm Tiên nhi cùng Uyển nhi còn không vội chết? Còn có Tử Địch, nàng đi ra ngoài như vậy còn không sợ Khải Toàn cùng Khải Tát khóc vang mỗi
ngày? Lần này xem như Tiên nhi hai nàng sứt đầu mẻ trán!
Dương Ngọc Hoàn nhất thời mở to mắt, tràn đầy hổ thẹn nói:
- Vậy sao...muội không nghĩ nhiều được như vậy! Tiên nhi tỷ các nàng sẽ
thật sốt ruột, thật tức giận đi? Sau khi chúng tôi đến Ngạc Châu, tứ
nương đã gởi thư trở về, nói cho Tiên nhi tỷ việc này. Tỷ ấy nói với
muội...hẳn là không sao cả.
Tần Tiêu thoáng lắc đầu cười khổ:
- Ngọc Hoàn, lần này Tiên nhi hai nàng khẳng định sẽ bận tâm cùng sốt
ruột. Ta lập tức viết thư về Sở Tiên sơn trang, nói cho họ biết hai muội đã bình an tới U Châu. Ít nhất phải báo cho họ biết tin bình an mới
được. Muội ah, thật đúng là nhi đồng, ha ha!
Dương Ngọc Hoàn xấu hổ lẫn tự trách nhìn Tần Tiêu, thì thào nói:
- Hầu gia ca ca, muội biết sai lầm rồi! Muội chỉ nghĩ muốn mỗi ngày nhìn
thấy huynh, không nghĩ thêm được điều gì khác! Hiện tại nghe huynh nói
muội mới hiểu được nguyên lai muội thật sự rất tùy hứng, làm vậy nhất
định sẽ làm các tỷ tỷ lo lắng cùng tức giận. Thật xin lỗi...muội thật sự không cố ý làm như vậy!
Tần Tiêu rộng lượng cười nói:
-
Bỏ đi, Ngọc Hoàn, không trách muội. Ta sẽ viết thư cho Tiên nhi các
nàng, nói rõ sẽ vô sự. Đúng rồi, Mặc Y cùng Tử Địch đâu, vì sao không
thấy?
Dương Ngọc Hoàn nói:
- Tứ nương sợ huynh mắng nàng,
luôn trốn trong khách điếm không dám tới. Sau khi tam nương về tới đã
đón nàng về phủ, nhưng vừa rồi nàng nghe nói huynh đã về U Châu, lập tức kinh hoảng bỏ chạy ra ngoài...vì vậy tam nương phải đi truy nàng.
Tần Tiêu buồn cười, trong lòng nhủ thầm: Tử Địch thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu!
- Ngọc Hoàn biết là khách điếm nào không?
- Biết nhé! Vừa mới đến U Châu muội cùng tứ nương đã ở đó.
- Đi, chúng ta cùng đi đón họ về!
Dương Ngọc Hoàn cười khanh khách, bởi vì Tần Tiêu ôm nàng đặt lên con ngựa
hùng tráng của hắn. Nàng có chút khẩn trương dựa theo lời nói của Tần
Tiêu nắm chặt yên ngựa, hai chân xỏ vào trong bàn đạp, sau đó còn sợ hãi vỗ vỗ cổ ngựa. Đạm Kim mã thật thông linh tính, còn ngẩng nhẹ đầu thở
phì phì xem như chào hỏi nàng.
Dương Ngọc Hoàn cao hứng cười to:
- Thật vui vẻ ah, muội rốt cục được cưỡi ngựa vậy!
Tần Tiêu xoay người lên ngựa, ôm Dương Ngọc Hoàn trước ngực, đem dây cương giao trong tay nàng:
- Cầm đi, ta dạy cho muội làm sao chỉ huy con ngựa nên đi theo hướng nào.
- Oa, quá tuyệt vời! Thật thú vị, thật kích thích ah! Không ngờ ngồi cao tới như vậy!
Dương Ngọc Hoàn chẳng khác gì một con chim én nhỏ líu ríu kêu lên:
- Nha nha, nó động, động đâu! Hướng bên này đi nha!
Tần Tiêu cười vang, nắm tay nàng chỉ dạy cho nàng biết làm sao điều khiển ngựa.
Đạm Kim mã đi theo sự chỉ huy của nàng chậm rãi chạy ra cửa sau hậu viện.
Dương Ngọc Hoàn lớn tiếng cười vui, có cảm giác thành tựu mười phần.
Ra khỏi phủ viện, Dương Ngọc Hoàn vừa khẩn trương vừa hưng phấn điều khiển ngựa đi ra đường lớn. Đạm Kim mã đi theo Tần Tiêu nhiều năm, được huấn
luyện nghiêm chỉnh lại thông linh, Tần Tiêu cũng không hề lo lắng nó sẽ
chạy loạn. Cho dù tiểu cô nương nhất thời không biết chỉ huy, Đạm Kim mã cũng sẽ tự mình phán đoán mệnh lệnh đúng sai mà làm theo hoặc thay đổi.
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy có chiếc xe ngựa chạy tới đối diện, kinh hoảng kéo dây cương kêu to:
- Oa, có xe đến đây, sắp đụng rồi! Quay đầu lại, quay đầu lại!
Đạm Kim mã thông minh tránh sang lề đường, tránh chiếc xe kia. Chỉ hận dây cương kéo quá mạnh khiến nó cảm thấy đau đớn.
Đại nguyên soái mang theo một tiểu cô nương cưỡi ngựa đi trên đường, tự
nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt. Mà tiểu cô nương còn xinh đẹp tuyệt mỹ lại
hồn nhiên, khiến người càng nhìn chăm chú. Cũng may hình tượng của Tần
Tiêu rất tốt, hành vi quang minh lỗi lạc cũng không hề cố ý che giấu,
bằng không thật sự lại tuôn ra lời đồn đãi không hay.
Đi qua hai
con đường, cuối cùng tìm tới khách sạn kia. U Châu cũng không nhiều
khách điếm, Tần Tiêu muốn tìm cũng rất dễ dàng, chỉ cưỡi ngựa chừng nửa
nén nhang là đến. Nhưng vì muốn chiếu cố hứng trí của Dương Ngọc Hoàn
nên hắn xem như một lần huấn luyện cưỡi ngựa luyện tập kiên nhẫn.
Đến cửa khách sạn, Tần Tiêu xoay người nhảy xuống, Dương Ngọc Hoàn lại thản nhiên bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn. Tần Tiêu giật mình hoảng sợ, cũng may kịp thời ôm lấy nàng, không khỏi trách cứ nói:
- Cẩn thận một chút chứ! Nếu ta không đón muội kịp thì làm sao bây giờ?
Dương Ngọc Hoàn tràn đầy tự tin nở nụ cười:
- Hầu gia ca ca nhất định có thể đón được muội, muội biết!
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười, trong lòng nói: Rốt cục tiểu cô nương tín nhiệm ta tới mức độ nào đây?
Hai người cùng đi vào khách điếm, Dương Ngọc Hoàn vô cùng hưng phấn đi phía trước dẫn đường, chạy chậm lên lầu hai dẫn Tần Tiêu đi tới trước một
khách phòng.
Tần Tiêu đi tới trước cửa phòng, nghe được bên trong có thanh âm thì thào nói chuyện, không khỏi buồn cười, thật đúng là ở
trong này!
- Đốc...đốc...
Tần Tiêu gõ cửa.
- Ai nha?
Là thanh âm của Mặc Y.
Tần Tiêu ho khan một tiếng:
- Điếm tiểu nhị, đến đưa nước trà.
- A, người kia đến đây...
Lập tức nghe được tiếng la hoảng của Tử Địch.
Mặc Y đi ra mở cửa, nhìn Tần Tiêu áy náy cười:
- Lão công, huynh đừng nóng giận, việc này...
- Không có, không tức giận.
Tần Tiêu đi vào phòng, quay người đóng cửa, thoáng nhìn vào trong, Tử Địch
sợ hãi rúc vào góc giường, đang trùm mền trừng đôi mắt to có chút sợ hãi nhìn Tần Tiêu.
- Sao vậy, ta rất đáng sợ sao?
Tần Tiêu cười đi tới cạnh giường.
Tử Địch cảnh giác lui về phía sau:
- Huynh đừng tới đây nga! Huynh đừng trách muội, chẳng qua hiện tại muội
lập tức quay về Giang Nam thôi! Muội chỉ đem Ngọc Hoàn đưa tới cho
huynh, huynh...huynh đừng mắng muội! Muội lập tức đi về!
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt nhận chân của Tử Địch, không khỏi nở nụ cười.
- Tử Địch, nguyên lai muội cũng sợ bị mắng?
Tử Địch khẽ hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.