Phạm Thức Đức lo lắng nói vào tai Tần Tiêu, khẩn trương nói:
- Đạo sĩ Sử Sùng Huyền cùng đại hòa thượng ho này đều là tâm phúc cùng… diện thủ (trai bao) của Thái Bình công chúa mà! Đại Đô Đốc lại còn không biết?
- Vừa mới biết đây thôi!
Tần Tiêu nhún nhún vai, giang tay:
- Hơn nữa Phạm tiên sinh không nói ra, vậy chắc ta vẫn còn không biết.
- À, ha ha!
Phạm Thức Đức nhịn không được bật cười:
- Thì ra thế, thì ra là thế! Vẫn là Đại Đô Đốc cao minh!
Tần Tiêu cũng không nhịn được cười ha hả:
- Vốn là như thế mà, ta vốn dĩ cái gì cũng không biết. Trên đời này công việc bề bộn như thế, ta sao có thể biết hết được toàn bộ mọi chuyện! Mặc Y, nàng nói xem có đúng không?
Mặc Y cũng che miệng cười ha ha, gật đầu không ngừng:
- Không thể ngờ rằng lão công cũng có thể mang trò xấu này lên chốn quan trường. Ta còn tưởng rằng lão công chỉ dùng chiêu này trước mặt chúng ta thôi chứ?
- Ha ha, nàng đừng có mà nói lung tung.
Tần Tiêu lại cười lớn:
- Ta chính là người thành thật, chưa bao giờ làm chuyện xấu xa gì đó.
Phạm Thức Đức lắc đầu cười to:
- Đúng, đúng đúng, đại Đô Đốc luôn trung tín liêm minh, đương nhiên là vị quan tốt ngay thẳng. Chính là lần này phải có nhiều người câm điếc mà ngậm bồ hòn, có đắng mấy cũng không dám rên. Đại Đô Đốc lại không biết nội tình, ai có thể làm gì chứ? Chuyện lầy này đây đúng là đại khoái nhân tâm, hơn nữa hợp tình hợp pháp, mặc cho ai cũng không tìm ra kẽ hở nào.
Tần Tiêu dùng ngón út gãi gãi chòm râu thô ngắn dưới hàm, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa chỉ khi cùng đám lão bà mới có, giống như lầm bầm lầu bầu nói:
- Ta cóc thèm quan tâm bọn họ là trợ thủ hay diện thủ của ai, đến lúc đó ai hỏi cái gì ta cũng không biết, chỉ biết ta tra ra biến chất trong sản nghiệp Tần gia, thanh trừ dâm tăng hủy hoại hoàng gia, vậy cũng đều là chuyện của Hoàng thành Ngự suất ti, ai dám bất mãn gì với ta chứ? Ha ha ha!
Tần Tiêu lại nghĩ nói: nói thì nói như thế, nhưng Thái Bình công chúa kia cũng không ngu, cũng không phải đồ dễ chơi. Hai chuyện này cuối cũng vẫn là xâm hại tới lợi ích của nàng ta, ả vô cùng có khả năng có địch ý với ta. Nghĩ cách gì để ổn định nàng ta chứ? Nữ nhân, diện thủ… chậc chậc, không thể tưởng tượng được Thái Bình công chúa cũng có “tính thú” kỳ lạ, chuyên chọn đạo sĩ cùng hòa thượng. Có phải là những người này ngày thường tu thân dưỡng tính không gần nữ sắc nên phương diện kia càng lợi hại hơn không? Giờ lại hay rồi, mấy tên đó lại nuôi công cụ tiết dục, khác gì đội nón xanh cho Thái Bình công chúa rồi! Hắc! Nếu Thái Bình công chúa biết được đương nhiên là cũng giận lắm? Được, liền đánh vào điều này, ta không thể trực diện trở mặt với ả, thì ít nhất ngoài mặt cũng phải duy trì cái gọi là “giao tình”. Lại còn không thể trực diện chọc thủng tờ giấy che, nhắc tới hai chữ “diện thủ” trước mặt ả nữa.
Lát sau, Hình Trường Phong hồi báo, nói rằng toàn bộ mọi người bắt được ở Kim Tiên quan đều giam lại rồi, Tần Tiêu tán dương y hai câu, sau đó nói:
- Những người này tạm giam đã, chờ Thạch Thu Giản kiểm kê tang vật xong, liền toàn bộ giao hết cho Ngự Sử Thai sử lý. Bọn họ nếu không chứa hết, chúng ta liền giúp một hai phần thôi. Ừm, vấn đề cơm gạo, mang lương thực cùng nhà bếp của đạo quan tới, để chuyện này cho bọn họ tự lo. Bên Đại Từ Ân tự kia cũng xử lý như thế. Đám người này không đáng để chúng ta cung phụng ăn uống.
- Dạ!
Hình Trường Phong lĩnh quân lệnh, lại đi làm việc.
Phạm Thức Đức cũng chắp tay bái biệt:
- Lão hủ cũng đi xử lý việc này. Giờ bao nhiêu người như thế, may là Đại Đô Đốc gọi hai người đắc lực là Bùi Diệu Khanh cùng Lô Bôn tới, bằng không lão hủ nhất định sứt đầu mẻ trán.
Tần Tiêu ha ha cười:
- Phạm tiên sinh mau đi, có chuyện gì thì giao cho đám trẻ đi làm, đừng làm việc hành xác thế.
Phạm Thức Đức hơi cười nhẹ một tiếng, lui ra ngoài.
Tần Tiêu thở dài một hơi, lại đưa tay kéo Mặc Y lại, đặt nàng ngồi lên đùi mình, hôn một cái lên mặt nàng:
- Sao thế? Bực tức hết chưa?
Mặc Y giãy khỏi lòng ngực hắn, mặt đỏ ủng:
- Đây là trong nha môn mà, cũng không chịu kiềm chế một chút! Ta đâu có giận gì, nhưng thật ra chính chàng mới giận không kìm nổi, chàng hết giận chưa?
Tần Tiêu duỗi lưng mệt mỏi, rung đùi đắc ý, tấm tắc nói:
- Hết rồi, mọi chuyện xuôi rồi, thật sự là thoải mái. Giờ đây không còn chuyện gì nữa rồi, chúng ta về nhà thôi!
Trong lòng Mặc Y cũng thấy vui mừng, ôm lấy cùi chỏ Tần Tiêu đi ra ngoài. Tần Tiêu ra vẻ nghiêm túc nhìn Mặc Y, ho khan mấy tiếng:
- Còn trong nha môn mà, kiểm điểm, kiểm điểm!
Hai người cùng cưỡi Đạm Kim mã, ra khỏi Hoàng thành Ngự suất ti, nghênh ngang ra khỏi Hoàng thành. Dọc đường đi gặp phải rất nhiều quan viên vội vàng đi lại, ánh mắt nhìn về phía hai người họ đều là lạ, cũng không biết là e ngại, ghen tỵ hay khó tin. Tần Tiêu mặc kệ những kẻ này, nhàn nhã vỗ lên mông ngựa, công khai ra khỏi cửa Chu Tước.
Đại môn Chu Tước lại có người lo lắng chờ Tần Tiêu, chính là Hoàn Tử Đan. Tần Tiêu nghi hoặc nói:
- Tử Đan sao nay lại tới đây?
Hoàn Tử Đan đến bên cạnh, thấp giọng nói:
- Sư phụ, Thái Bình công chúa đến quý phủ làm khách! Đại sư nương bảo con đến mời sư phụ nhanh chóng trở về.
- A nha, ha ha, chạy tới thật nhanh nha!
Tần Tiêu cười, lấy mã tiên nhẹ nhàng gõ lên yên ngựa, suy nghĩ một hồi lại nói với Hoàn Tử Đan:
- Ngươi trước giục ngựa trở về, nói ta lập tức về ngay.
Hoàn Tử Đan lên ngựa mà đi.
Tần Tiêu sờ sờ cằm, cười hắc hắc, ôm lấy Mặc Y trước ngực nói:
- Lão bà ngoan, lát nữa nàng phải giúp ta diễn trò thôi.
Mặc Y cười ha ha:
- Diễn thế nào?
Tần Tiêu cũng cười:
- Lát nữa, nàng phải giả bộ thật sự buồn rầu, còn phải khóc sướt mướt, nói xem ở Kim Tiên QUan bị khi dễ cùng đùa bỡn chính là do Sử Sùng huyền, biết chưa?
Mặc Y không khỏi nở nụ cười:
- Ai nha, ta cũng phải đi theo học làm trò xấu sao!
Tần Tiêu nhíu mi, trong lòng âm thầm cười: đã đến giờ lên diễn rồi.
Tần Tiêu cùng Mặc Y trở lại đại môn Tần phủ, quả nhiên từ xa liền thấy có một hàng xe ngựa dừng đó. Xa giá chuyên dụng cho Trấn Quốc công chúa bằng bạch thiết đỉnh mạ vàng, có tua rủ của Thái Bình công chúa. Trước sau xa giá có hơn mười bài thủ, ba trăm Thiết Giáp hộ vệ hai bên. Thiết Giáp mở đường từ đầu đến mặt cả người lẫn ngựa đều khoác lượng khải, vừa uy phong lại ngăn nắp.
Thật quá phô trương!
Tần Tiêu liếc mắt nhìn những người đó một cái, quả nhiên người người đều vênh váo tự đắc. Những người này đều là hầu cận tư binh của Thái Bình công chúa, vô cùng cao giá. Dường như trừ bỏ Hoàng Đế, bọn họ không hề quỳ xuống trước bất kỳ thế hệ nào. Xem ra đúng là chủ nào tớ nấy, cho dù là chó giữ nhà, đi theo chủ nhân thế nào thì cũng sẽ có tính tình thế ấy, tên tùy tùng nho nhỏ mà cũng ngẩng mũi lên trời mà xem người khác.
Tần Tiêu âm thầm cười lạnh, cũng không thèm quan tâm đám người này, tự đi vào phủ.