Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 604: Chương 604: Lừa đảo cũng là một môn nghệ thuật. (1)




Trước đại môn của Tần phủ cũng đứng một đội Thiết Giáp xếp thành hai hàng, từ bình đài đến cầu thang theo lối đi. Trong lòng Tần Tiêu thầm giận, đến chỗ này của ta mà cũng bãi trận thế này, chẳng lẽ định ra oai cho ta xem, hay muốn làm gì khác? Thái Bình công chúa, ngươi đừng có quá đáng!

Mặc Y cũng có chút hoảng hốt:

- Lão công, này…

Tần Tiêu vỗ vỗ lưng Mặc Y:

- Đi thôi, vào nhà rồi, không có việc gì đâu.

Thân binh canh giữ ở đây lại khách khí hơn đám bên ngoài chút, nhất tề ôm quyền hành lễ:

- Đại Đô Đốc!

Tần Tiêu gật gật đầu, nhìn đến chính sảnh, Thái Bình công chúa ngồi ngay thượng vị, kéo Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt ngồi cạnh trò chuyện. Thượng Quan Uyển Nhi cùng Tử Địch lại ủy khuất dứng thẳng một bên. Thái Bình công chúa đương nhiên không sánh bằng Tần Tiêu, trên xuống dưới đều ngang cấp được, coi trọng xuất thân. Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đều là công chúa, hơn nữa lại đều là chính thê cùng bình thế, Thái Bình công chúa liền để hai nàng ngồi cạnh mình. Trong mắt Thái Bình công chúa, nữ lưu như Thượng Quan Uyển Nhi cùng Tử Địch chi xứng làm thiếp, đương nhiên không thể ngồi xuống cùng các nàng được.

Tần Tiêu âm thầm giận, được lắm Thái Bình công chúa nhà ngươi, thật đúng cho rằng mình là “thân cô cô” của ta hay sao, chạy tới nhà ta, lại còn quản cả chuyện nhà ta nữa?

Nghĩ thì nghĩ trên mặt Tần Tiêu lại tỏ vẻ vô cùng kinh hỉ, tươi cười, vội vàng chạy vào trong đại sảnh, xoay người bái kiến Thái Bình công cháu:

- Tần Tiêu bái kiến Trấn Quốc Thái Bình công chúa! Công vụ vướng thân nên không thể ở nhà xa nghênh, mong công chúa trăm ngàn thứ tội!

Thái Bình công chúa cũng là người cẩn thận mà có lòng dạ, tuy rằng Tần Tiêu đã làm cho nàng giận lôi đình, nhưng vẫn cười dài như trước:

- Tần Đại Đô Đốc, đều là người một nhà cả, cũng đừng khách khí như thế, mau miễn lễ đi thôi. Nào, tới đây, nhanh ngồi xuống tâm sự. Hôm nay rảnh rỗi, ta cố ý đến chỗ ngươi, xem Tiên Nhi cùng Trì Nguyệt tân hôn có hạnh phúc mỹ mãn không.

Ba công chúa đều ngồi thượng tịch, Tần Tiêu chủ nhân lại ngồi sườn tịch, ngượng ngùng cười nói:

- Hai vị phân chủ kim chi ngọc diệp, Tần Tiêu nào dám chậm trễ. Về phần hạnh phúc mỹ mãn, thế cũng không biết, chỉ có trong lòng các nàng rõ ràng thôi.

Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đều cười, Thái Bình công chúa nhìn xung quanh, cười ha ha:

- Xem ra đều không tệ lắm! Hôm qua là đại hôn của ngươi, lễ mừng làm rất đặc sắc, chỉ là vì sao hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, sao không ở nhà, chăm sóc cho tân nương chứ?

Trong lòng Tần Tiêu cùng Mặc Y đều âm thầm nói: nhanh thế đã nói vào đề chính rồi.

Tần Tiêu bất động thanh sắc, hơi cười nhẹ một tiếng:

- Có chút công sự nên bận rộn, thủ hạ không tiện xử lý, ta đành phải ra mặt. Nói đến thật là có lỗi với hai vị phu nhân, đành phải mong các nàng lượng thứ thôi.

Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đều cúi mi, thuận mắt:

- Nào dám!

Thái Bình công chúa lạnh nhạt mỉm cười:

- Công sự gì lại quan trọng như thế?

- Khụ… việc này…

Tần Tiêu bắt đầu vào vai diễn, có chút xấu hổ nói:

- Nói ra có thể có chút bất nhã, công chúa điện hạ vẫn là đừng nên nghe. Hơn nữa trong đó lại có một số việc lại là việc xấu trong nhà Tần Tiêu.

- Hả?

Thái Bình công chúa vẫn quấn lấy mà hỏi:

- Hay coi ta là người ngoài, không phải là trưởng bối nội giah nữa rồi?

Tần Tiêu cười gượng hai tiếng, mười phần không tình nguyện nói:

- Nói ra thật xấu hổ, nếu công chúa không kiêng kỵ, vậy Tần Tiêu cũng không ngại nói, dù sao công chúa điện hạ cũng không phải người ngoài. Sự tình là như vậy, Hoàng Đế bệ hạ ban cho Kim Tiên công chúa một đạo quan, làm nơi nàng thanh tu. Thật không ngờ quan chủ ở đó, cũng chính là sư phụ của Trì Nguyệt, Sử Sùng Huyền cư nhiên lại lợi dụng chức vụ, biến chốn đạo quan vắng vẻ thanh tịnh thành chốn dâm động tặc oa. Không chỉ có để đạo cô cùng tục sĩ trong quán, lại còn tàng tư dân phụ cùng cung nữ… khụ! Quả thật chính là cực kỳ hoang đường!

Thái Bình công chúa biến sắc, trong mắt lại ánh lên tia tức giận:

- Có chuyện bực này? Hỗn trướng!

Tần Tiêu vừa thấy, hắc, quả nhiên là tức giận! Thái Bình công chúa cũng là nữ nhân, đương nhiên cũng biết ghen tỵ. Ha ha! Vì thế Tần Tiêu liền vội rèn sắt khi còn nóng, lòng đầy căm phẫn nói:

- Còn chưa đủ, mệt tên Sử Sùng Huyền kia còn xưng là người xuất gia tu đạo, thật đúng là lừa đời lấy tiếng, quả thật bản chất chính là tên gà chó không bằng! Trừ bỏ tội dâm ô, lão còn nuốt công khoản, tham ô kiếm lợi. Trì Nguyệt, lão bản chính thức như nàng sớm bị lão đoạt quyền rồi! Những chuyện lão bí mật làm, quả thật nàng biết đến vô cùng ít, quá ít! Toàn bộ tiền vật lão ăn hối lội thật đúng có thể chế tạo thêm một cái Kim Tiên Quan nữa đó!

Lý Trì Nguyệt vẫn là thiếu nữ đầy tình cảm, nghe thấy Tần Tiêu nói những chuyện này, mặt đã đỏ ửng, chỉ đành thì thào nói:

- Có… có loại chuyện này sao… sư phụ cư nhiên….

- Cái gì mà sư phụ, rõ ràng chính là một tên dâm cẩu!

Thái Bình công chúa tức giận nói:

- Mệt ta trước đó còn để mắt hắn như thế, cho rằng hắn là tên đắc đạo chi sĩ gì, còn tiến cử hai chất nữ làm đồ đệ của lão. Ta nhổ vào, hắn cư nhiên gạt chúng ta làm những việc như thế, đáng chết! Tần Tiêu, ngươi làm tốt lắm, làm rất được!

Tần Tiêu làm bộ như vô cùng phẫn nộ, hô thanh đứng dậy, lanh lảnh nói:

- Công chúa đừng khích lệ Tần Tiêu, những việc này là chức trách của ta, sản nghiệp nhà mìinh lại xuất hiện chuyện biến chất như thế, sao có thể chấp nhận được! Vả lại, không chỉ thanh danh của Trì Nguyệt cùng Tần gia chúng ta sẽ bị phá hỏng, mà triều đình cũng vì hắn mà hổ thẹn! Kim Tiên Quan, đường đường là đạo quan hoàng gia, sao lại có chuyện như thế chứ? Thật là làm cho người ta nộ bất khả át, nhẫn vô khả nhẫn!

Dứt lời còn đấm thật mạnh xuống cái bàn bên cạnh, nước trà đều bắn hết ra ngoài.

Mặc Y đứng bên cạnh Tần Tiêu trong lòng cười thầm: trình diễn trò của lão công thật tài! Hắn biển hiện càng phẫn nộ, mà lại càng tỏ vẻ dường như không biết quan hệ giữa Sử Sùng Huyền cùng Thái Bình công chúa… trong chuyện này có đủ loại vi diệu, thật đúng là chỉ có người đứng sâu trong đó mới rõ ràng được! phỏng chừng Tiên nhi dịu dàng thiện hiểu lòng người, lại thông minh lanh lợi cũng nhất thời khó mà có thể hiểu được.

Thái Bình công chúa nhìn Tần Tiêu bộ dạng phẫn nộ khó chịu, không khỏi có chút nghi ngờ. Người kia hay thật sự không biết quan hệ của ta với Sử Sùng Huyền? Trước mặt ta còn dám to miệng mắng Sử Sùng Huyền, chẳng phải là trực diện tát cho ta một cái sao?... không đúng, hắn khẳng định là không biết quan hệ này. Tần Tiêu này không ngốc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế. Đúng, hắn khẳng định là không biết.

Nói như thế, hắn không phải là cố ý nhằm vào ta, căn bản chính là đang luận sự mà thôi?

Nghĩ tới đây, Thái Bình công chúa cũng dịu giọng, cười nhạt một tiếng:

- Tần Tiêu, khó có được tấm lòng trung quân ái quốc như ngươi, nên ngợi khen. Kẻ giống như Sử Sùng Huyền, nên giết để răn đe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.