Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 560: Chương 560: Gia sự tốt. (3)




Cảm tình từ trước đến nay cũng tốt. Hy vọng Kim Tiên công chúa Lý Trì Nguyệt không nên đánh vỡ cân bằng trong nhà... Ai, hôn nhân chính trị thực sự không thú vị. Nàng kia, ta đều chưa nhìn vài lần. Không ngờ đã lấy làm thê tử! Cũng không biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào.

Rời đông cung, Tần Tiêu mang theo Hình Trường Phong, Thạch Thu Khe cùng mấy thủ hạ Đặc chủng doanh, nghênh ngang đi dạo nam bắc nha, thời gian đã qua giờ Mùi. Tất cả bình yên vô sự.

Hình Trường Phong cùng bọn người Thạch Thu Khe hiện tại tạm thời ở trong Hồng Lư Tự. Thời điểm này đang thu xếp chỗ ở, hộ bộ nhất thời chưa kịp an bài trụ sở cho bọn họ.

Tần Tiêu liền đưa bọn họ đi tới ở trong khu nhà của mình, dù sao sương phòng quá nhiều, không ở thì lãng phí, nhiều người còn náo nhiệt một ít. Hình Trường Phong lúc đầu còn khách khí một hồi, nhưng mà Tần Tiêu có hảo ý, đành phải thuận ý của hắn, toàn bộ từ Hồng Lư Tự dọn tới Tần phủ.

Thoáng cái nhiều hơn mấy mươi người, chuyện này thật náo nhiệt. Về nhà Tần Tiêu còn cố ý đi tới chợ tây mướn thêm ba mươi gia nô, an bài bọn họ cho đám đại quan Hoàng Thành Ngự Suất Ti sai sử.

Một người đi ra ngoài, trở về sáu bảy mươi người, trong lòng Tần Tiêu dũng khí mười phần: Tử Địch nha đầu ngốc, trước mặt nhiều người như vậy chắc không tới mức tìm phiền toái a? Hắc hắc!

Một đoàn người đi vào Tần phủ, ngược lại Lý Tiên Huệ đi ra chào hỏi, an bài chỗ ở cho bọn người Hình Trường Phong. Trong lòng Tần Tiêu âm thầm sinh nghi: Tử Địch Đại tổng quản tại sao không thấy ngẩng đầu lên? Chớ không phải là thực tức giận, muốn phát bưu với ta? Tần Tiêu đi theo bên người Lý Tiên Huệ, đi theo nàng thu xếp những việc vặt kia. Lý Tiên Huệ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tần Tiêu, âm thầm bật cười, sau đó không nói một câu, chỉ lo vội vàng làm việc.

Trong lúc nhất thời, Tần Tiêu đột nhiên cảm giác mình như người dư thừa, rất ảo não.

Rốt cục an bài xong, Tần Tiêu bóp vai của Lý Tiên Huệ, hai người cùng ngồi ở chủ vị. Tần Tiêu nói ra:

- Tiên nhi, ngươi khẳng định đã giúp ta dọn dẹp chuyện Tử Địch rồi chứ?

- Dọn dẹp? Cái gì gọi là dọn dẹp?

Lý Tiên Huệ vừa buồn cười vừa tức giận nói ra:

- Ngươi đường đường là đại nam nhân, chuyện mình làm ra không chịu trách nhiệm sao, rõ ràng bảo một nữ tử như ta ra mặt giải quyết vấn đề cho ngươi, ngươi thật sự không biết xấu hổ nha.

- Hắc! Nữ nhân các ngươi dễ nói chuyện a.

Tần Tiêu cười mỉa nói:

- Tử Địch cũng không phải nữ tử biết phân biệt, cực kỳ điên, nói ra đúng là sợ nàng, lo lắng nàng làm bừa ra chuyện mất mặt. Tiên nhi, nói đi, tình hình thế nào?

- Ngươi cho rằng đang trong chiến tranh, tìm ta trinh sát hỏi tin tức?

Lý Tiên Huệ tức giận cười mắng:

- Cũng không có gì, có Mặc Y là người thông tình đạt lý, sẽ không có chuyện gì, dù sao mọi người hiểu rõ, Tử Địch đã là người của lão công, không có gì không ổn. Nhưng mà đêm qua ngươi quá hoang đường, làm sao đồng thời ngủ với cả hai tỷ muội cơ chứ?

- Trời đất chứng giám, ta thực không phải cố ý!

Tần Tiêu lớn tiếng tranh luận:

- Ta say đến không được, phát sinh những chuyện gì vẫn mơ mơ hồ hồ, không rõ đây này.

- Ai nha, thật sự không chịu được ngươi, ngươi và Tử Địch thật hồ đồ.

Lý Tiên Huệ thật sự là xấu hổ thay Tần Tiêu, không khỏi cười mắng:

- Ngươi sau này đừng uống say như vậy, sau khi say mất bản tính. Ngươi biết không, Tử Địch nha đầu kia thế mới đêm thứ nhất, đã bị ngươi...

Tần Tiêu trừng to mắt, hạ giọng:

- Làm sao vậy?

- Trước ngực bị ngươi véo xanh lên đấy! Thật sự là...

Lý Tiên Huệ căm giận véo Tần Tiêu một cái:

- Ngươi chớ không phải đang nằm mơ trên chiến trường, dùng khí lực lớn như vậy, thật sự là mất mặt! Giống như sói đói sắc quỷ a!

Tần Tiêu đau đến hét lên, sau đó ngây ngốc cười rộ lên:

- Cũng phải, ta phải đi tìm nàng mới được. Hắc, hắc hắc, vẫn là Tiên nhi tốt nhất. Ta biết ngay, trong nhà có Tiên nhi thì mọi chuyện đại cát, ha ha!

- Không nói những chuyện vô dụng này, ta đã nói với ngươi chút ít chính sự.

Lý Tiên Huệ kéo tay của Tần Tiêu và nàng đi vào hành lang sau đó đi vào một gian phòng, lần lượt kéo hắn nói ra:

- Lão công, ngươi còn nhớ rõ, lần trước chúng ta chuẩn bị rời khỏi Trường An thì ngươi đã nói với ta câu chuyện ‘chim én cùng chim sẻ’ chứ?

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm tỉnh thần, gật gật đầu:

- Nhớ rõ, như thế nào?

Lý Tiên Huệ thở dài một hơi, có chút u buồn nói ra:

- Vốn ta chỉ là nữ lưu, không nên tham dự vào chuyện quan trường của lão công. Thế nhưng mà Tiên nhi thật sự lo lắng cho lão công, cũng lo lắng an nguy của gia đình này, mới ngày đêm suy nghĩ. Lão công, ngươi suy nghĩ một chút, lúc này ngươi tham gia chính biến, trực tiếp đem hoàng đế cùng thái tử đưa lên bảo đỉnh.

- Hiện tại ngươi tại thành Trường An là nhân vật phong quang nhất đẳng, có thể nói con mắt của người khắp thiên hạ đều nhìn chằm chằm vào ngươi. Trước ngươi đã từng nói qua, trí tuệ của chim én có thể giải quyết khoảng cách giữa nó và người. Ngươi bây giờ không biết ngươi phong quang quá lộ, đi lại với người quá gần sao?

Tần Tiêu hơi một chút nhíu mày, gật gật đầu nói ra:

- Tiên nhi nói đúng. Kỳ thật những vấn đề này ta cũng suy nghĩ trong lòng, thế nhưng mà hoàng đế cùng thái tử dường như muốn kéo gần khoảng cách giữa ta và bọn họ, ta thật sự không có quá nhiều biện pháp. Mượn tòa nhà này mà nói, theo bổn ý của ta chỉ cần ở được là được. Thế nhưng mà hoàng đế cùng thái tử không ngừng đích thân hỏi Tương Tác Giám, đem cả ngôi nhà xây thành quy mô như vậy. Ngươi nói, ta có biện pháp nào? Ta chẳng lẽ hủy đi xây lại, hoặc là không vào đây nghỉ ngơi sao?

Lý Tiên Huệ im lặng, trên mặt lộ ra thần sắc u buồn.

Tần Tiêu tiếp tục nói:

- Hoàng Thành Ngự Suất Ti cũng bỏ đi, tuy nói mặt ngoài xem như chuyên môn an bài chức vụ cho ta. Thực tế là triều đình chuẩn bị tập trung phòng ngự trong kinh thành, cải cách quân sự một lần. Đủ cho ta ngồi lên vị trí này là tín nhiệm ta. Ta biết rõ bởi như vậy sẽ có rất nhiều người đố kỵ.

- Thế nhưng mà ta cũng không có biện pháp nha! Ngươi nghĩ đi, loại chức vụ này đã cao hơn cả nam bắc nha Đại Đô Đốc cùng Vượng Kỵ Tướng, không phải muốn từ là có thể từ, tùy tiện người nào cũng có thể ngồi lên được. Nếu không phải người có đủ công lao trong triều đình và uy tín trong quân, không ai có thể ngồi lên.

- Phóng nhãn trong triều, Đường Hưu Cảnh, Trương Nhân Nguyện quân công và uy vọng trên ta, nhưng mà bọn họ chính biến lần này không có công lao, hoàng đế không yên tâm, những người này uy vọng trong quân đủ nhưng mà ở trong Trường An không có căn cơ; mặt khác một ít Tể tướng, ví dụ như Lưu U Cầu, Trương Thuyết đi, tuy lần chính biến này có đầy đủ công lao đấy, thế nhưng mà bọn họ không hiểu quân sự, ở trong quân không có uy tín nha! Hoàng đế cùng Thái Bình công chúa và thái tử đều không hồ đồ. Bọn họ suy nghĩ tìm mảnh ghép thế vào, những người này suy đi tính lại mãi rồi đưa ra quyết định cuối cùng, thế là cái chức này rơi vào đầu của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.