Nói thật Tần Tiêu chưa từng xoi xét về thức ăn, nhưng loại cơm
canh thế này hắn thật sự có chút không quen. Không có gạo cơm, mỗi bữa
đều phải ăn bánh mỳ. Đối với người luôn ở Giang Nam suốt mấy năm nay như hắn mà nói, đích thật là khảo nghiệm.
Nhưng Tần Tiêu cũng biết
có thể lấy ra món ăn như vậy đã rất không dễ dàng. Các tướng sĩ chỉ sợ
mỗi bữa cũng chỉ có một hai cái bánh bao mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu càng thêm cảm thấy được bàn ăn trước mặt rất khó được, vì vậy cười nói:
- Chư vị, mọi người ăn uống no đủ! Từ ngày mai trở đi, chúng ta cùng nhau hiệp lực xây dựng lại U Châu, xây lại Hà Bắc!
Mấy ngày sau, trong cung điện tráng lệ tại Trường An.
Lý Long Cơ vừa mới trở lại kinh thành, còn chưa kịp cùng người thân hưởng
thụ thiên luân chi nhạc, phải lập tức đi tới ngự thư phòng. Bởi vì ngự
sử đại phu Lư Hoài Thận ngàn dặm thượng tấu, nói có thật nhiều quan viên địa phương buộc tội Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái Tần Tiêu mới
nhậm chức.
Lý Long Cơ cho triệu Trương Thuyết, Lưu U Cầu, Diêu
Sùng, Tống Cảnh, Quách Nguyên Chấn cùng Lư Hoài Thận đến cùng thương
nghị. Lư Hoài Thận đầu tiên đưa lên tấu sớ buộc tội Tần Tiêu cùng Cao
Lực Sĩ của quan địa phương Hoài Nam.
Lý Long Cơ cau mày, tinh tế xem qua một lần. Các thần tử đều khom người đứng bên dưới bàn sách, trong lòng có chút bất an.
Sau một lúc lâu, Lý Long Cơ nói:
- Có tấu chương từ Hà Bắc tới không?
- Hồi bệ hạ, có.
Diêu Sùng nói:
- Có chiết tử của Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái phát đến Hộ bộ
cùng các bộ, giải thích chuyện tại Hoài Nam. Mặt khác còn có một tấu
chương chuyên chiết chỉ chờ bệ hạ xem qua.
- Đưa lên!
Trong lòng Lý Long Cơ rung động, Tần Tiêu chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ
làm ra loại chuyện hỗn trướng này!
Tấu chương đưa lên, Lý Long Cơ mở ra xem, tinh tế đọc qua một lượt. Các đại thần chứng kiến, nguyên bản sắc mặt Lý Long Cơ có chút xanh mét, trên
mặt lại dần dần hiện ra vẻ mỉm cười.
Lý Long Cơ lại đem những
phong thư mà Tần Tiêu phát tới Hộ bộ cùng các bộ xem qua, sau đó đặt
sang một bên, nhìn các thần tử nói:
- Trương Thuyết, Diêu Sùng, hai ngươi là tả hữu thừa tướng, đối với việc này có ý nghĩ thế nào?
Trương Thuyết là tử vi lệnh, cũng là thượng thư hữu thừa, xem như đương triều thủ phụ, trước tiên bước ra tâu:
- Bẩm báo bệ hạ, thần nghĩ đến hành động của Tần Tiêu có chút hao tài tốn của, tùy hứng hồ đồ. Hắn làm như vậy chẳng phải muốn hoàn toàn đánh vỡ
chế độ thuế má địa phương Đại Đường, biến thành dân chúng lầm than, quan viên không yên? Nếu còn dung túng, sẽ làm hắn đuôi to khó chém, biến
thành hại hoạn.
- Bệ hạ!
Thượng thư tả thừa Diêu Sùng lập tức bước ra tâu:
- Thần lại nghĩ đến, hành động của Tần Tiêu lần này là thích hợp! Hắn có
thể căn cứ tình thế tùy thời ứng biến, hơn nữa còn có thể bảo chứng làm
cho nhóm người Cao Lực Sĩ cùng các quan lại không có chỗ trống để chui,
tuy rằng theo trình tự có chút không thích hợp, nhưng trên thực tế lại
có thể hữu hiệu giải quyết nguy cơ tại Hà Bắc. Hơn nữa quân quốc đại sự
Hà Bắc, sự tình quan hệ trọng đại. Hành động của Tần Tiêu chỉ xuất phát
từ hoàn cảnh mà quyết định. Tuy rằng ngày sau không nên đề xướng, nhưng
hiện tại không ảnh hưởng toàn cực, không gì đáng trách!
Trên mặt Lý Long Cơ hiện vẻ mỉm cười nhìn hai người bọn họ, trong lòng đã có tính toán.
Trong ngự thư phòng nhất thời có chút im ắng. Trương Thuyết cùng Diêu Sùng
đều là tả hữu thừa tướng, đại biểu cho hai cỗ trường phái hoàn toàn bất
đồng trong triều đình.
Lấy Trương Thuyết cầm đầu đại biểu cho cựu thần, thuộc phái bảo thủ. Lấy Diêu Sùng cầm đầu đại biểu cho thanh
tráng niên thần tử, thuộc phái cấp tiến.
Trong lòng Lý Long Cơ rõ ràng, tuy rằng hiện nay hai phái còn chưa hình thành đảng tranh tồi tệ, nhưng thường thường không hợp chính kiến, chuyện này mỗi người đều
biết.
Thật khó trách, các lão thần chỉ biết trung tâm làm việc
theo quy củ, nhưng khi làm việc khó trách luôn nhìn trước ngó sau không
đủ nhiệt tình. Mà đám người Diêu Sùng là những người dám cách tân dũng
cảm quyết đoán. Hai loại người này, mỗi bên đều có kỳ diệu riêng, đều có khuyết điểm lẫn sở trường, không thể dùng từ “Tốt” hay “Xấu” mà đi cân
nhắc họ.
Trong lòng Lý Long Cơ vốn đã có tính toán, không muốn vì chuyện của Tần Tiêu gây ra quá nhiều tranh luận, làm lòng người bàng
hoàng. Hắn chỉ cười nói:
- Trương các lão nói có lý. Hành động
của Tần Tiêu đích thật là có chút liều lĩnh, vi phạm luật pháp Đại Đường ta. Nhưng Diêu Sùng nói cũng có chỗ đáng khen. Người làm hiện thực, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Tuy rằng trẫm không khen ngợi Tần Tiêu
làm như vậy, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh vị trí của hắn, trẫm có thể tạm
thời tha thứ hành động của hắn đã làm.
Trương Thuyết có chút
không phục, đang chuẩn bị nói gì đó. Lư Hoài Thận đứng bên cạnh cùng Lưu U Cầu vội dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, vì
thế Trương Thuyết đành nhẫn nhịn xuống.
Lý Long Cơ nhìn ở trong
mắt, trong lòng hiểu thật rõ ràng. Trương Thuyết là đương triều thủ phụ, mắt thấy một nguyên soái Hà Bắc không để ý luật pháp đi làm ẩu, hắn
đương nhiên không chịu được. Đây cũng chính là chức trách của hắn, không thể nói hắn có thành kiến gì với Tần Tiêu. Nghĩ đến đây, Lý Long Cơ nhẹ nhàng chậm rãi nói:
- Trương các lão, bên đông bắc từ ngày hôm
nay trẫm sẽ đích thân quản lý việc này. Đảm bảo sẽ không xuất hiện đường rẽ gì khác. Lời của các lão đã nói trẫm sẽ ghi nhớ kỹ, sẽ tinh tế châm
chước làm việc.
Trương Thuyết nhất thời vô cùng lo sợ:
- Bệ hạ nói quá lời. Thần...hổ thẹn!
Lý Long Cơ lại mỉm cười, quay đầu nói với Diêu Sùng:
- Diêu Sùng, bên Hộ bộ liên hợp Công bộ cùng Tương Tác Giám gần đây nên
chuẩn bị một chút, trẫm cần khai mở một kênh đào từ U Châu đi thông
Hoàng Hà, đặt tên Kinh Hàng Đại Vận Hà. Nói vậy khâm sai Hà Bắc Tống
Khánh Lễ đã dâng tấu chương lên chứ?
Diêu Sùng biết hẳn do Tần Tiêu có nhắc đến trong chuyên chiết thượng tấu, vì thế nói:
- Bẩm báo bệ hạ, vừa rồi mới nhận được chiết tử của Tống đại nhân đưa tới. Chúng thần đang thương nghị tại các bộ.
- Không cần thương nghị, cho phép.
Lý Long Cơ đứng dậy, nhận chân nói:
- Hành động này lợi quốc lợi dân, được nhiều lợi ích, không thể dây dưa
lỡ việc. Mặt khác trẫm muốn thành lập Liêu Đông Quân Cơ Xứ, lệnh Diêu
Sùng đảm nhiệm thủ thần Quân Cơ Xứ. Mặt khác, gia phong Trương Cửu Linh
làm Binh bộ thị lang, vào Quân Cơ Xứ nghị sự. Binh bộ thượng thư Quách
Nguyên Chấn là phó thần. Các bộ tể tướng cùng quan chức Binh bộ phàm là
ngoài thị trung đều gia nhập Quân Cơ Xứ nghị sự. Trẫm cần mỗi ngày hỏi
chuyện của Quân Cơ Xứ.
Sắc mặt quần thần không khỏi thay đổi: Xem ra hoàng đế đã hạ quyết tâm giải quyết chuyện tại Liêu Đông!
Các thần tử vội vàng bái xuống lĩnh chỉ. Trương Thuyết cũng không còn cảm
thấy trên mặt có gì nhục nhã, bởi vì vừa rồi hoàng đế đã nói, nhớ kỹ lời của hắn đâu, đây chính là lời khen ngợi lớn lao.
Lý Long Cơ nói tiếp: