Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 722: Chương 722: Thu thập lòng người. (2)




Tiền tử của những người này muốn chuyển tới những nơi đó cực kỳ khó khăn, có thể tạm thời gác xuống. Mặt khác còn có hơn ba ngàn bốn trăm người không tra được quê quán, phỏng chừng là dân lưu lạc ngày trước hoặc là ẩn dân do công tác thống kê của Hộ bộ không ghi vào hộ tịch. Tiền tử của những người này cũng không thể phóng ra. Nhiều nhất chỉ có thể chờ đợi người nhà của họ tự tìm tới, sau khi chúng ta thẩm tra đối chiếu mới phát cho bọn họ.

Tần Tiêu không khỏi có chút bội phục đối với Khương Sư Độ, gật đầu nói:

- Khương đại nhân quả nhiên hiểu rõ chi tiết, ghi nhớ trong lòng đến như vậy. Thế này đi, những liệt sĩ vùng Hà Bắc cùng Hà Đông có hơn hai vạn người phải không? Mỗi hộ bốn mươi quán, nhất định phải nghiêm khắc đưa tận nơi. Nếu muốn di dời về an táng, mỗi hộ cho thêm năm quán tiền, xem như phí tổn dời táng. Mặt khác nếu còn được một ít, ngươi tiếp tục tính toán phát chút lương bổng cho quan viên bát châu đi. Nếu cần xây lại Hà Bắc còn phải dựa vào bọn họ.

Khương Sư Độ không khỏi có chút hoảng sợ:

- Đại soái, bốn mươi lăm quán có phải hơi nhiều hay không? Trước kia U Châu đại đô đốc phủ phát ra tiền trợ cấp chưa từng có tiền lệ vượt qua hai mươi quán!

Tần Tiêu nhếch nhẹ môi, chậm rãi nói:

- Từ khi đương kim bệ hạ đăng cơ tới nay, quốc nội một mảnh phồn vinh giàu có. Chẳng lẽ các tướng sĩ quên mình vì nước cũng không có quyền lợi hưởng thụ loại phồn vinh này sao? Thời thịnh như vậy là do bọn họ dùng tính mạng đến bảo vệ ah! Trước mắt khổ nỗi trong tay ta không có tiền. Bằng không mỗi hộ một trăm quán ta cũng muốn phát xuống. Khương đại nhân, ngươi ngẫm lại xem…một hán tử, tính mạng đột nhiên biến mất. Người trong nhà bi thương không nói, từ nay về sau cũng đánh mất sức lao động chủ yếu. Hoặc cô nhi quả mẫu, hoặc cha mẹ già nua, cuộc sống sau này làm sao sắp xếp? Ngoại trừ tiền tử, ta còn phải thượng tấu hoàng đế, phàm là gia đình người nhà của tướng sĩ hi sinh, từ nay về sau miễn giao thuế má, miễn phục lao dịch. Nơi quê nhà cũng phải theo tình huống thực tế từng gia đình tiếp tế trên vấn đề kinh tế, hoặc chiếu cố trên sinh hoạt. Xem như một cách tôn trọng cho các tướng sĩ đã hi sinh vì nước đi!

Trên khuôn mặt khô héo của Khương Sư Độ nhất thời trở nên ngưng trọng mà nghiêm túc, cảm thán nói:

- Đại soái thương binh như con mình, nhân hậu bác ái, thật làm ty chức cảm phục! Quân dân U Châu được phúc ấm của đại soái, từ nay về sau không lo rồi!

Hai hán tử mang binh đánh giặc như Lý Tự Nghiệp cùng Lý Giai Lạc lại kích động không thôi, liên tục nói:

- Hành động này của đại soái nhất định sẽ làm các tướng sĩ quy tâm, cùng nhau kháng địch!

Tần Tiêu mỉm cười:

- Kỳ thật điểm xuất phát của ta cũng không phải muốn mượn sức của ai, cần ai trung tâm. Ta cũng là người tham gia quân ngũ, chỉ là tôn kính các tướng sĩ từ trong đáy lòng. Nhưng trọng yếu nhất trước mắt chính là thu thập lòng người trước tiên.

Kim Lương Phượng viết xong phong thư, đưa tới cho Tần Tiêu xem qua. Tần Tiêu lấy ra kim ấn của mình, đóng ấn tín, sau đó nói:

- Phái ra khoái mã đem thư nhanh chóng đưa cho Chu Dĩ Đệ. Khương đại nhân, lương hướng vừa đến ngươi có thể bắt tay vào an bài việc này. Phạm tiên sinh, ngươi đi theo hỗ trợ, nếu có vấn đề gì khác thì báo cho ta hay.

- Dạ!

Hai người chắp tay ứng tiếng, tiếp nhận phong thư trong tay Tần Tiêu, cảm giác trong tay nặng trịch nhưng trong lòng vô cùng ấm áp.

Tần Tiêu cầm phong thư còn lại đưa cho Kim Lương Phượng, nói với hắn:

- Kim tiên sinh, phong thư này do trạm dịch phát ra, sáu trăm dặm gia tốc đưa tới Hoài Nam, cần phải ở trong thời gian ngắn nhất đưa tới trên tay Cao Lực Sĩ.

Kim Lương Phượng tiếp nhận phong thư, lập tức ra ngoài làm việc. Kim Lương Phượng là hành quân trưởng sử, chuyện đại nguyên soái cần làm tự nhiên phải qua tay hắn.

Tần Tiêu chống một tay, dùng ngón tay vuốt vuốt mi tâm, tinh tế suy nghĩ. Khương Sư Độ nhìn thấy vẻ u buồn trên mặt hắn, không khỏi nói:

- Vừa rồi đại soái mới đến, còn chưa kịp dùng cơm tẩy trần, chưa kịp nghỉ ngơi cho tốt, Khương mỗ cùng đồng liêu thật sự hổ thẹn. Hay là đại soái nghỉ tạm hai ngày, sau đó hãy đến sắp xếp công việc thế nào?

- Không cần.

Tần Tiêu miễn cưỡng cười:

- Ta tới làm việc mà không phải hưởng thụ cuộc sống. Mắt thấy cuộc sống quân dân quẫn bách đến như thế, ta không thể không vội vã quan tâm ah! Mặc Y, lấy giấy bút, ta muốn thượng tấu hoàng đế.

Mặc Y mang tới giấy bút, lấy ra bái thiếp màu vàng mở ra đặt tới trước mặt Tần Tiêu. Đây là loại bái thiếp hoàng đế ngự tứ chuyên dùng thượng tấu lên hoàng đế. Ngay cả các tể tướng các bộ cũng không có quyền lực mở ra xem.

Tần Tiêu cau mày suy tư một lúc, cầm bút viết thiếp thượng tấu đầu tiên. Bên trong tấu chương, đại khái có ba tầng ý tứ: thứ nhất nói rõ tình huống cướp bóc đích thực tại Hoài Nam, hơn nữa yêu cầu sau này vẫn được quyền lực tiếp tục cướp bóc như thế, thẳng đến khi nào Hà Bắc có thể độc lập, hoặc triều đình gẩy tiền xuống dưới, lương thực đủ dùng. Thứ hai thỉnh cầu khai mở Kinh Hàng Đại Vận Hà. Thứ ba, đưa ra lời đề nghị giúp đỡ trợ cấp cho người nhà của tướng sĩ bị hi sinh.

Lúc viết xong, Tần Tiêu rốt cục thở ra một hơi dài. Hắn cũng không cần đóng ấn tín, chỉ trực tiếp viết lên tên mình bên dưới là được. Lý Long Cơ nhận được bút tích của hắn, vậy là đủ rồi.

Viết xong tấu chương, Tần Tiêu lấy qua một hộp gấm bỏ vào, bên ngoài dán giấy niêm phong, viết lên dòng chữ “Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái Tần Tiêu chuyên chiết thượng tấu”. Mặt khác viết cho Hộ bộ cùng các bộ khác từng phong thư, đồng dạng cũng nói rõ đồng thời thỉnh cầu thông cảm chuyện mình đánh cướp tại Hoài Nam. Tuy rằng chỉ là đi ngang qua sân khấu, nhưng nhất định phải làm. Bởi vì tuy rằng hoàng đế đã ban cho quyền lực như thế, nhưng sẽ khó tránh khỏi làm các vị đại thần quản lý các bộ cảm thấy trong lòng không thoải mái. Kiểu “xin chỉ thị” như vậy, xem như đã cấp mặt mũi cho bọn họ, có thể giúp nhau bước xuống đài, ngày sau cũng dễ gặp mặt, miễn sinh ra khúc mắc. Hành quân bên ngoài, nếu ở trong triều bị thụ địch, ngày tháng trôi qua sẽ không được dễ chịu.

Những phong thư này đều do Tần Tiêu tự mình đóng ấn tín, giao cho trạm dịch phát ra, sáu trăm dặm cấp tốc đưa thẳng tới Trường An. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ trong vòng bảy ngày có thể đến trên tay hoàng đế.

Khi xong xuôi những việc này, sắc trời đã tối. Trong bụng Tần Tiêu đã kêu lên, lúc này mới nhớ được từ buổi sáng ở ngoài thành U Châu mình chỉ nếm qua vài chiếc bánh mỳ, hiện tại bụng đã đói kêu vang.

Đầu bếp trong đại đô đốc phủ đã sớm chuẩn bị xong cơm canh, chỉ là vì thấy Tần Tiêu vẫn bận rộn nên không dám đến báo. Tần Tiêu mời mọi người cùng nhau ra hậu viện ăn chung bữa cơm, xem như chào hỏi lẫn nhau, sau này cùng nhau cộng sự.

Buổi tiệc của đại đô đốc phủ thật đơn giản, chỉ có thịt dê, đôn một con gà. Không có cá, cũng không có rau dưa. Trên bàn chỉ có một ít bánh mỳ, một ít rau ngâm, mấy bình hồn rượu, không hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.