Lý Tự Nghiệp tức giận quát:
- Lão tử ăn không được thì ngươi ăn được à! Lão cẩu rụng lông, hừ!
Lập tức nhìn thấy Tần Tiêu, Lý Tự Nghiệp nhếch miệng cười ha hả, nói:
- Chúng ta không cần tranh giành, vẫn là đại nhân có cơ hội ăn nhất!
Tần Tiêu dở khóc dở cười:
- Im miệng, chuyện phiếm cái gì đó!
Phạm Sĩ Đức tiến lên chắp tay vái chào:
- Đại nhân, hành trình hôm nay an bài thế nào?
Tần Tiêu hơi chút suy tư, sau đó nói:
- Vốn định triệu tập quan viên Ngạc Châu này nghị sự một chút, không ngờ trùng hợp gặp được thông lệ quan trường tối qua, mỗi mười ngày mới nghỉ ngơi một ngày, cũng không nên quấy rầy bọn họ. Không bằng chúng ta nên đi Ngạc Châu một chút, tùy ý quan sát xem dân tình phong tục của Ngạc Châu. Ah, Phạm tiên sinh, sau đó chúng ta cùng dọn tới dịch trạm của Ngạc Châu ở đi. Chúng ta đến nơi này thì Ngô đại nhân đem chính viện giao cho chúng ta, bản thân đi tới biệt viện ở, chuyện này có chút không đúng đâu.
Phạm Sĩ Đức gật đầu đồng ý. Tần Tiêu nói với bọn họ:
- Phạm tiên sinh, Lý huynh, đến đây, cùng ăn điểm tâm.
Lý Tự Nghiệp nhìn qua hộp cơm, trừng trừng mắt, nói:
- Ta vừa rồi đã ăn xong, một con gà, một bầu rượu. Đại nhân, bọn họ chuẩn bị cho đại nhân là bát cháo bánh ngọt cùng màn thầu, chuyện này quá xem thường đại nhân rồi!
Tần Tiêu không khỏi cười to:
- Ta sinh trưởng tại Giang Nam, ngược lại quen ăn bữa sáng thế này, Ngô đại nhân cũng là người có tình. Sao có thể so với cự linh thần phàm ăn tục uống như ngươi.
Phạm Sĩ Đức cũng cười:
- Đại nhân, tuy bữa ăn sáng nhìn thì đơn giản nhưng lại tốn hao nhiều công phu đấy. Ngươi xem bánh ngọt này, tuyệt đối không phải đầu bếp bình thường làm ra. Đây là quà vặt có tiếng đấy, Tùng Ngọc Bách Hợp Tô.
Tần Tiêu hơi giật mình: đây chính là phủ Thứ Sử Ngạc Châu nha, có thể làm ra đặc điểm quà vặt của Lạc Dương sao?
Phạm Sĩ Đức mỉm cười, thâm ý kéo dài nói ra:
- Cuốn bánh đa trọng, hoa không có sắc, hàm lộ buông xuống. Hoa bách hợp người, bách niên tố hợp. Chớ không phải là Ngô đại nhân cùng Ngô tiểu thư có ý với đại nhân nhà ta đấy chứ?
Lý Tự Nghiệp dùng sức vuốt mắt của mình vài cái, cuối cùng là nghe rõ ý trong lời của Phạm Sĩ Đức nói.
- Lão toan hủ, ý của ngươi là Ngô đại nhân muốn gả con gái cho đại nhân chúng ta?
Tần Tiêu không nhịn được cười một tiếng, nói:
- Hai người các ngươi cũng thật sự là, chỉ là một món ăn mà thôi, làm gì có nhiều hàm nghĩa như vậy. Đừng vọng phỏng đoán. Nếu các người không ăn thì ta ăn. Sau đó chúng ta đi ra ngoài một chút.
Phạm, Lý hai người nhìn nhau cười cười, cũng không nói nữa.
Sau đó ba người đi ra khỏi đình viện, nhưng thấy trong nội viện đá xanh róc rách, hoa cỏ xanh mát tươi đẹp, hơi lạnh trong gió sớm, từng nụ hoa đào đang khoe sắc trong nắng xuân, bộ dang xuân ý dồi dào.
Phạm Sĩ Đức nhìn ngắm hoa hai bên, đột nhiên dần dần nhíu mày, hơi có chút kinh dị thấp giọng nói:
- Kỳ quái... Tình cảnh trong phủ Thứ Sử thế này sao ta có cảm giác quen thuộc?
Tần Tiêu thoáng nghi:
- Phạm tiên sinh, có gì không đúng sao?
Phạm Sĩ Đức suy nghĩ sâu xa một hồi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
- Hạ quan nhất thời cũng không nói được... Nhưng mà cảm giác đầu tiên khi tới phủ Thứ Sử lại có cảm giác hết sức quen thuộc. Rốt cuộc là cái gì thì nghĩ không ra.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Phạm Sĩ Đức kiến thức uyên bác, lại từng sinh hoạt ở Lạc Dương một thời gian ngắn. Hẳn là ‘ quen thuộc ’ trong lời hắn nói là ngày xưa từng ở Lạc Dương nhìn thấy qua? Hắn vừa rồi cũng nói bánh ngọt lúc này mình ăn là đồ ăn nổi tiếng của Lạc Dương.
Tần Tiêu đang muốn đặt câu hỏi thì thân thể Phạm Sĩ Đức nao nao, thần sắc cũng dần dần trở nên nghiêm túc lên, nhưng lập tức lại lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:
- Không biết... Chắc có lẽ là không thể nào.
Tần Tiêu vội vàng truy vấn:
- Phạm tiên sinh nghĩ tới cái gì?
Phạm Sĩ Đức nhìn qua chung quanh một chút, lôi kéo Tần Tiêu đi đến một chỗ yên lặng không có người, trầm thấp nói:
- Đại nhân, hạ quan từng ở Lạc Dương thời gian mấy năm, tuy không phải nhân vật quan trọng nhưng vì chức vụ nên đi lại thường xuyên, qua lại tại nhà của vương hầu tướng quân nhiều lần. Mà vườn hoa đào trong phủ Thứ Sử này, cảnh trí bố cục bốn phía rất giống...
Tần Tiêu nhướng mày:
- Giống cái gì?
Phạm Sĩ Đức nuốt nước miếng:
- Như... Đông cung của thái tử ngày xưa!
Tần Tiêu cả kinh:
- Thái tử gì?
- Cũng chính là đương kim thái tử hiện giờ, Lý Hiển!
Tần Tiêu ngang nhiên cả kinh:
- Ngươi có thể xác định?
Phạm Sĩ Đức hơi bối rối gật đầu, nói:
- Tuy không là hoàn toàn giống, nhưng trí nhớ của hạ quan từ trước tới nay vô cùng tốt, chắc có lẽ không nhớ lầm. Đại nhân nhìn rừng hoa đào này đi, bất kể là vị trí bày đặt và thủ pháp, còn có con đường đá xanh nhỏ này đều không khác gì quang cảnh trong đông cung của thái tử tại Lạc Dương. Còn nữa... Thái tử Lý Hiển yêu thích hoa đào nên trồng rất nhiều trong phủ, hơn nữa hắn ưa thích phân thành sáu, chín, phàm là khi trồng đều dựa theo sáu và chín phân thành hàng. Đại nhân không tin có thể đếm thử. Bên trái mười hai gốc, chia thành hai thì bên phải chín gốc, ba gốc ở hàng ghế đá.
Tần Tiêu tinh tế đếm thử thì số lượng quả nhiên như Phạm Sĩ Đức nói.
Tần Tiêu nghi hoặc nhìn qua Phạm Sĩ Đức:
- Tại sao có thể như vậy? Phạm tiên sinh, ngươi có nghĩ tới cái gì không?
Phạm Sĩ Đức không biết giải quyết thế nào lắc đầu:
- Nhưng mà có chút cảm giác kỳ quái, còn lại không có cảm giác gì khác thường.
Đúng lúc này Ngô Hưng Quốc từ góc hành lang khác đi tới đây, đi theo phía sau còn có hai nha hoàn.
Bọn người Tần Tiêu đi ra nghênh đón, Ngô Hưng Quốc cười ha hả, nói:
- Mấy vị đại nhân, tối hôm qua nghỉ ngơi được tốt chứ?
Tần Tiêu ôm quyền đáp lễ:
- Ngô đại nhân khách khí. Đại nhân cẩn thận chu đáo ngược lại bọn Tần mỗ làm phiền quấy rầy rồi, thật sự là hổ thẹn. Hôm nay chúng ta định dời tới dịch quán an trí, không nhọc Ngô đại nhân.
Ngô Hưng Quốc cười ha hả, nói:
- Đại nhân nói quá lời. Nếu đã là thần tử thì Tần đại nhân lại là Khâm Sai Ngự Sử. Phụng thánh mệnh tới đây nên hạ quan phải tận tình địa chủ. Đúng rồi, mấy vị đại nhân, hôm nay là công giả theo thông lệ, khó có được thanh nhàn, Ngô mỗ muốn mời các vị ra ngoại ô dạo chơi, du lịch một chút được không?
Lý Tự Nghiệp nhếch miệng cười to, vui vẻ nói:
- Wow!
Phạm Sĩ Đức véo hắn một cái:
- Câm miệng! Chẳng lẽ ngươi là Khâm Sai đại nhân!
Tần Tiêu cười cười:
- Ngô đại nhân đã mời thì ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Mấy người vui tươi ra khỏi phủ Thứ Sử, ở cửa ra vào đã chuẩn bị xe ngựa.
Bốn chiếc xe đều có màu xanh nhạt, nhưng mà trên đỉnh đầu xe có lọng che phấn hồng, màng che cửa sổ là lụa mỏng làm rèm, bên cạnh xa phu có một tiểu nha đầu đang ngồi, thấy bọn người Tần Tiêu đi tới thì đi xuống xe hành lễ.