Ngô Hưng Quốc đẩy cửa vào, đi theo đằng sau là một nha hoàn, trong tay
bưng một chậu đồng, bên trong chậu còn có nước ấm đang bốc khói, phía
trên thành bồn còn có một cái khăn lau mặt
Tần Tiêu nói:
- Đại nhân bị chê cười, Tần mỗ trẻ người non dạ say rượu mất hình dáng, hổ thẹn, hổ thẹn!
Ngô Hưng Quốc cười ha hả, nói:
- Đại nhân không cần khách khí như thế. Chuyện hạ quan phải làm là tiếp
đãi đại nhân chu đáo. Nếu như đại nhân không thể tận hứng thì hạ quan
ngược lại cảm thấy không ổn. Đến đây, đại nhân, thỉnh rửa mặt thay quần
áo.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Ngô đại nhân quá mức khách khí.
Đại nhân chính là trưởng một châu, công vụ bề bộn, sao có thể hạ mình vì ăn uống của Tần mỗ mà quan tâm nhiều thế. Hôm nay Tần mỗ muốn đi dịch
trạm an trí, không dám làm phiền đại nhân.
Dứt lời tiếp nhận cái chậu đồng của nha hoàn đặt lên bàn, nói:
- Xin đại nhân yên tâm, không cần vì Tần Tiêu mà thu xếp như vậy.
Ngô Hưng Quốc hơi sững sờ, trên mặt xuất hiện vui vẻ cao thâm mạt trắc, ôm quyền thối lui ra sau, nói:
- Đại nhân tự tiện, hạ quan cáo lui.
Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng của Ngô Hưng Quốc nháy mắt mấy cái, sau đó nở
nụ cười đăm chiêu, lấy tay cầm lấy khăn rửa mặt của mình..
Nước ấm rất vừa.
Tần Tiêu đem cái khăn lụa đắp lên mặt, bộ mặt cảm thấy ấm áp và ướt sũng
một hồi, thân thể buông lỏng rất nhiều. Ngẫm lại tối hôm qua còn tưởng
rằng có cảm giác như chóng mặt. Ăn uống thả cửa, mỹ nữ trình diễn tài nghệ, nếu không phải cuối cùng chính mình đẩy hai nữ tử dính vào người
của mình ra khỏi cửa thì thật sự có khả năng bị giày vò chết đi sống lại suốt một đêm.
Sau một lát Tần Tiêu gỡ cái khăn xuống, lại mơ hồ cảm giác được cửa ra vào có người.
Quay đầu nhìn qua cưa ra vào thì ánh mắt Tần Tiêu như bị nam châm thu hút.
Cửa ra vào có một nữ tử đang đứng, trong tay cầm một hộp cơm đứng nguyên ở
bên ngoài. Thấy Tần Tiêu quay mặt lại thì nữ tử chân thành khuất thân
cho Tần Tiêu, môi son hé mở, sụp mi thuận mắt:
- Tiểu nữ tử mang bữa ăn tới cho đại nhân.
Âm thanh như nhũ yến nỉ non.
Tần Tiêu có chút si ngốc.
Phản ứng đầu tiên của Tần Tiêu sau khi tới Đại Đường đó là nhìn thấy nữ tử
xinh đẹp nhất! Tối hôm qua những ca kỹ so sánh với nàng quả thật chênh
lệch như thiên nga và vịt trời!
Cô gái này nhã trang nhạt trát
mặt tường bàng, giống như trăng tròn tháng tám, không có chút tỳ vết
nào. Lông màu như lông chim trĩ và môi hồng đỏ thấm, hai má lúng đồng
tiền đọng trên miệng, đôi mắt hạnh như làn thu thủy, khóe mắt kiều mỵ,
ánh mắt mê ly bướng bỉnh, ánh mắt quyến rũ như xa như gần, dã khí che
dấu ở chân mày.
Kinh diễm!
Hai thứ ôn nhu cùng dã tính mâu thuẫn cùng tồn tại trên mặt của nàng, diễn dịch càng hoàn mỹ hơn!
Suy nghĩ đầu tiên của Tần Tiêu về nữ tử này tuyệt đối không phải là nha hoàn!
Làm gì có nha hoàn nào có vòng eo thon nhỏ và xinh xắn như vậy, thị nữ tuyệt đối không phải thế này!
Cuối xuân tiết thời tiết hơi lạnh, nàng lại đang mặc một cái áo mỏng màu tím ống tay mềm, ở phía ngoài còn có sa mỏng bằng lụa viền vàng. Một tấm tơ lụa màu tím nhạt quàng từ cổ xuống cánh tay của nàng, bỗng nhiên tăng
thêm vài phần kiều mỵ cho nàng. Tay ngọc trắng nõn như son, trên đôi tay còn mang chỉ hoàn mau xanh của ngọc bích, trang phục càng phụ trợ cho
nét quyến rũ của nàng, bên hông có một đầu dây lụa, bên trong mặc một bộ áo ngực màu tím, nửa bộ ngực sữa trắng ngần như tuyết, một nốt ruồi son lộ ra trên ngực trái giống như đóa hoa mai màu đỏ.
Tần Tiêu cảm giác mặt của mình nóng lên, hắn cố tình cười thật tự nhiên:
- Lấy vào đi, ta tự tiện là được, không cần người hầu hạ.
Nữ tử đứng dậy, ngẩng đầu dò xét Tần Tiêu vài lần, tự nhiên cười nói:
- Ngô đại nhân cố ý dặn dò muốn tiểu nữ tử hầu hạ đại nhân dùng bữa, tiểu nữ tử sao dám lãnh đạm?
Đúng lúc này nàng khẽ dời thân chầm chậm, chậm rãi tiến gần người của Tần
Tiêu, cầm hộp cơm trong tay đặt lên bàn, dùng hai tay mở ra đón lấy khăn rửa mặt của Tần Tiêu
Tần Tiêu hơi có chút trì độn đem khăn rửa
mặt giao vào trong tay của nàng, đột nhiên cảm giác mình ở trước mặt
nàng giống như mất đi chủ kiến, trong lòng có chút mất mặt
Nữ tử
đem khăn rửa mặt đặt vào chậu đồng, sau đó đem chậu đồng đặt lên kệ ở
bàn bên cạnh, nàng lúc này dùng cánh tay ngọc múc cơm ra.
Tần
Tiêu lại nhất thời không phân biệt được đây là mùi thơm của cháo hay là
người trên người của nàng, hương thơm con gái kinh tâm động phách. Giờ
phút này toàn thân của hắn như tựa vào ôn hương nhuyễn ngọc, tâm thần
dần dần say mê.
Rượu say người, người say hồn.
Tần Tiêu vừa mới tỉnh rượu thì có chút mê say.
Nữ tử dùng thìa múc một chén cháo đặt ở trước mặt Tần Tiêu, nàng nhỏ nhẹ nói:
- Mời đại nhân dùng bữa.
Nói xong lại không có ý tránh đi, nàng nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, trong ánh mắt như có khói sương lưu chuyển.
Tần Tiêu có chút mất tự nhiên dùng thìa khấy cháo vài cái, bởi vì nàng đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn xấu hổ ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi trước tạm đi làm việc đi. Có người nhìn ta thì ta ăn không yên lòng.
Nữ tử nghe vậy có chút sững sờ sững sờ, đột nhiên dùng tay che miệng cười khanh khách, trong ánh mắt vui vẻ càng đậm:
- Vậy mời đại nhân tự tiện, tiểu nữ tử cáo lui.
Dứt lời eo thon hơi uốn éo đi ra ngoài cửa, tơ lụa dài vô tình hay hữu ý
kéo lê trên vai của Tần Tiêu, trên tơ lụa vẫn còn lưu mùi hương của
nàng.
Tần Tiêu nội tâm thầm run sợ và đắng chát, lập tức nghĩ
đến: cô gái này sao không giống cô gái bình thường? Tuy mặt ngoài khiêm
cung nhưng không có chút sợ hãi, trái ngược với bộ dáng mình quen thuộc. Giống như vị Khâm Sai đại nhân như ta phải nghe nàng chỉ đạo, trong mắt của nàng ta không có chút đáng nhắc tới.
Lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, xa xa nghe được âm thanh của Lý Tự Nghiệp nói:
- Ai da, hôm nay thật sự là ngày tốt lành, ta cũng nên học người khác đi dạo a.
Sau đó nghe Phạm Sĩ Đức cười lên, nói:
- Đi dạo sao? Ngươi mà đi dạo chỉ đạp chết cổ cây mà thôi, ngay cả cục đá nhỏ cũng bị ngươi đạp nát đấy.
- Lão toan hủ! Lão tử hôm nay cũng không đắc tội ngươi!
Âm thanh của hai người tới gần thì nhìn thấy qua cửa ra vào của Tần Tiêu, nghe Phạm Sĩ Đức nói:
- Đại nhân chắc chưa tỉnh đâu... A, Ngô tiểu thư , chào buổi sáng!
Tần Tiêu ngầm trộm nghe được cô gái ngoài cửa trả lời:
- Phạm tiên sinh khỏe, Lý tướng quân khỏe!
Tần Tiêu ngạc nhiên, trong nội tâm cả kinh nói:
- Quả nhiên... Ngô Hưng Quốc tên kia, trách không được sáng sớm thần sắc
không đúng, thì ra là bảo con gái sang hầu hạ bữa sáng cho ta, chuyện
này quá không hợp thói thường! Thật sự là...
Phạm Sĩ Đức cùng Lý
Tự Nghiệp đã tới cửa ra vào của Tần Tiêu, Phạm Sĩ Đức kéo Lý Tự Nghiệp
đi vào trong, trong miệng oán hận nói:
- Nhìn cái gì vậy, người ta đã đi xa! Lợn đen muốn ăn thịt thiên nga sao?