Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 255: Chương 255: Kế hoạch chế tạo vương bài




Nhưng chính thức cải tiến thành hình thái hoàn mỹ và giải phóng hai chân đạp là đến cuối triều Đường, truyền vào Ba Tư thì còn đượng gọi là ‘ giày Ba Tư ’. Đây thực chất là sáng tạo đơn giản, càng làm cho kỵ binh trong quân đội cơ động và linh hoạt hơn, giải phóng hai tay khiến cho sức chiến đấu kỵ binh tăng nhiều.

Điền Trân nhìn một hồi thì vui mừng, nói:

- Thật tinh xảo! Bởi như vậy cũng không cần phí nhiều sức lực kẹp bụng ngựa nữa rồi, hai tay có thể càng tự do vung vẩy đao thương! Đại suất, mạt tướng thật sự là quá bội phục!

Tần Tiêu cười:

- Đây không có cái gì, chính thức thứ tốt hiện tại còn chưa lấy ra đâu. Những thứ này nên cho quân tượng chế tạo thì vừa nhìn sẽ hiểu rõ thôi. Sau này kỵ binh Tả Vệ Suất của chúng ta đều trang bị yên ngựa này.

- Vâng, đại suất!

Bọn người Điền Trân nhìn bản vẽ thì vui ra mặt.

Luyện thập thuật cưỡi ngựa tới giữa trưa, sau khi ăn cơm chiều thì tập bắn tên và thương pháp. Lý Tự Nghiệp ngươi này thiện dùng đao. Loại mạch đao này là mã tấu của Đại Chu, cực kỳ có lực. Hắn sẽ là người dạy đao thuật. Ngươi trước tiên nên dạy cho Đô úy cùng đội trưởng, sau đó cho bọn họ dạy lại cho binh sĩ, hôm nay là ngày huấn luyện đầu tiên nên ta sẽ chủ trì. Nhưng từ ngày mai trở đi việc huấn luyện sẽ giao cho các ngươi.

Lý Tự Nghiệp vui mừng đáp:

- Đại suất yên tâm! Ta nhất định sẽ làm tốt!

Tần Tiêu gật đầu cười cười, nói tiếp:

- Điền tướng quân, về cung tiễn thì do Lý Tự Nghiệp tướng quân phụ trách. Quân đội Đại Chu chúng ta thì cung tiễn là vũ khí chủ yếu, cho tới nay cũng là yêu cầu các binh sĩ bắn nhanh, bắn mật, yêu cầu chính xác không cao. Tương đối nỏ binh còn lợi hại hơn cung đấy, yêu cầu bắn rất chuẩn. Tả Vệ Suất chúng ta có bao nhiêu nỏ binh?

Điền Trân nói:

- Đại suất, Tả Vệ Suất bởi vì không có chiến tranh nên nỏ binh rất ít. Nỏ binh từ trước đến nay là bảo bối phiền phức khó chịu trong quân, đều phóng vào lúc khẩn yếu, như dã chiến mười hai vệ đội. Trong Tả Vệ Suất chính thức thuần phục nỏ binh không đến ba trăm người.

Tần Tiêu hơi nhíu mày:

- Mới ba trăm người? Một phần mười cũng chưa tới. Nhưng mà cũng không sao. Tuy nỏ binh ít nhưng chúng ta được trang bị nhiều, trang bị tốt, tên nỏ là không ít. Không có nhiều nỏ binh thì cũng không sao, cho Vệ Suất một ngày luyện một trăm mủi tên, chúng ta thì luyện ba trăm mũi tên! Mặt khác ta cũng đang thiết kế tam lăng tiễn. Cái nỏ này tất cả đều do thép tinh chế thành, cố định trên cánh tay phải, dùng ngón giữa khống chế phóng ra, bình thường có thể gấp lại, sẽ không ảnh hưởng đến hành động, đặc biệt thích hợp cho kỵ binh và bộ đội đặc chủng sử dụng. Mũi tên cũng tương đối ngắn nhỏ, toàn bộ do thép tinh chế thành, ba người làm một tổ, mỗi lần bắn một tổ. Đến lúc đó khi nỏ binh thuần thục thì chọn lựa ra một ít người thí nghiệm sử dụng Tam Huyền Tí Nỗ, đến lúc đó đây chính là vũ khí độc môn của bộ đội Tả Vệ Suất chúng ta.

Điền Trân cùng bọn người Lý Tự Nghiệp nghe như thiên thư, nhưng có bàn đạp lúc trước bọn họ đều tin tưởng Tần Tiêu nói cái này ‘ Tam Huyền Tí Nỗ ’ thì nhất định là đồ vật thần kỳ, đều xoa tay, hưng phấn không thôi.

Tần Tiêu tiếp xem nói:

- Luyện qua đao thương cung nỏ thì tiến hành chấp tay nhảy cóc chính là tiến hành huấn luyện thể năng. Cách làm cụ thể ta diễn thử qua cho các ngươi xem, nói đến đơn giản chính là liên tục đột phá cực hạn, cũng không dễ dàng. Phía trước có dốc núi, sau đó chúng ta cho người đào cầu thang, nhảy lên xuống vài lần là được. Đến lúc đó ta sẽ đi tự mình giám sát. Từ ngày mai trở đi phải luyện nhảy cóc này, hơi chút nghỉ ngơi thì phải chạy năm dặm, luyện thể năng tốt thì những chuyện khác không cần hỏi tới. Lý Tự Nghiệp, toàn bộ do ngươi thống nhất phụ trách. Hiệu quả như thế nào đến lúc đó phải nhìn ngươi.

Lý Tự Nghiệp chắp tay, xúc động đồng ý:

- Đại suất yên tâm! Lão Lý ta lần này sẽ làm theo quân lệnh, tuyệt đối không xằng bậy như bình thường. Nếu có chỗ nào xử lý không thỏa đáng cứ chém cái đầu đen của ta là được.

Tần Tiêu gật đầu cười cười:

- Lý tướng quân hảo khí phách, vậy nhìn ngươi rồi. Điền Tướng quân những ngày này thường huấn luyện, ngươi cũng không cần hỏi đến quá nhiều. Mấy ngày nay ngươi cùng ta ở cùng một chỗ, bắt đầu dụng tâm vào Tả Vệ Suất chọn ra người thích hợp tiến hành huấn luyện bộ đội đặc chủng. Từ thể năng đến kỹ xảo, trọng yếu nhất là trí lực. Tuyệt đối không thể cho người đầu óc ngu si tứ chi phát triển tham gia. Chuyện này do mọi người thương nghị xử lý.

Điền Trân vô cùng hưng phấn:

- Đại suất, nhanh chóng bắt đầu đi, ta có chút không chờ được rồi.

Mặt trời lặn, hoàng hôn chấm dứt một ngày huấn luyện của các binh sĩ, lúc này đang ăn cơm rót một bụng nước, lung la lung lay nâng nhau trở về quân trướng, lập tức gắng gượng nằm vật trên giường, co quắp lại giống như con tôm không còn chút sức lực nào.

Ngày hôm nay với bọn họ mà nói quả thực chính là muốn mạng mà! Nếu không phải có quân lệnh không cho phép phàn nàn thì sợ rằng đã sớm chửi mắng rồi. Trong nội tâm nhiều binh sĩ đang ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Tần Tiêu, hận không thể hiện tại chạy ra khỏi quân doanh đào mộ phần tổ tiên của hắn.

Đồng dạng đã từng đi lính như Tần Tiêu thì loại tâm lý này của quân lính có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Cùng Điền Trân Lý Tự Nghiệp tổng kết thành quả huấn luyện ngày hôm nay thì Tần Tiêu mang theo những tướng quân này đi ra soái trướng, cất bước đi vào quân doanh.

Mặc dù không có âm thanh ‘ ôi ôi ’ kêu khổ truyền ra, nhưng Tần Tiêu từ động tác đi đường và thân thể căng cứng có thể thấy được bọn họ hôm nay đều tổn hao thể lực, mệt mỏi không chịu được. Nhiều người này vịn nhau đi vào quân trướng, hôm nay huân luyện quá nặng nhọc, làm cho chân của bọn họ đau nhức khó chịu. Hiện tại cho dù hài đồng ba tuổi đi tới trước mặt đánh họ một quyền cũng có thể làm bọn họ đau nhảy dựng lên ngất xỉu đấy.

Tần Tiêu đi vào một doanh trướng, xốc màn trướng lên và đi vào. Những binh sĩ này đảo mắt nhìn qua thì lập tức phản xạ có điều kiện nhảy lên, đùi lại đau nhưng cũng quỳ gối xuống hành quân lễ:

- Đại suất!

Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo bọn họ đứng lên, hắn đi tới kéo một quân sĩ không còn sức đứng dậy lên.

Tần Tiêu mặt mỉm cười, lời nói rất nhỏ nhẹ.

- Thế nào, các huynh đệ, đều mệt mỏi không chịu được a? Có phải trong lòng đang thầm mắng ta hay không?

Các binh sĩ thấy vẻ mặt Tần Tiêu ôn hoà thì có chút giật mình, tự nhiên không dám thừa nhận mắng hắn, nói cái gì không dám, không có...

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Ít vô nghĩa với ta! Mắng là đúng! Mắng mới là nam nhân có tâm huyết. Nếu bị ngược đãi mà không mắng chửi người thì so với súc sinh có gì khác nhau? Nhưng mà cho dù mắng chỉ có thể giấu trong lòng, nếu trách mắng bị ta nghe được thì phải ăn gậy đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.