Nhiều người làm tới cuối cùng ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng lấy ra, thỉnh
thoảng nghe được âm thanh ‘ bá cạch ’ này vang lên, đây là âm thanh của
những người lười biếng bị quất roi.
Tần Tiêu nhìn thấy thì trong nội tâm buồn cười: trí nhớ không dài, không phục quân lệnh thì chính là tràng diện này. Hít đất một trăm cái. Khi
bắt đầu thì theo thói quen rèn luyện. Sau này còn có các loại chuyện xảy ra, cũng không phải chỉ một trăm cái hít đất này.
Qua một thời gian ngắn hơn ngàn người cuối cùng vụn vụn vặt vặt cũng làm xong một trăm cái, nhiều người phát run, cảm giác cánh tay không phải
là của mình.
Tần Tiêu lại đem đội trưởng nói:
- Quân lệnh phải được truyền đạt cho mỗi binh sĩ. Các binh sĩ không coi
trọng thì đó là trách nhiệm của ngươi. Nếu sau này có chuyện xảy ra thì
xử phạt các ngươi trước. Hiện tại toàn quân trở về sửa sang giường chiếu chăn mền. Giống như ngày hôm qua ta làm mẫu, xếp thành khối đậu hũ lập
phương, ván giường không cho phép bỏ mặc vật lộn. Áo giáp binh khí thì
đặt lên khung. Hiện tại tán đi, một khắc sau lại có trống nổi lên, bắt
đầu!
Đội trưởng, các binh sĩ không dám xem thường, nhao nhao nhanh chóng chạy vào doanh trướng, sửa sang lại giường chiếu.
Điền Trân cười nói:
- Đại suất, vẫn là ngài nghĩ được biện pháp, Tả Vệ Suất này bề ngoài
ngăn nắp, bên trong là bao cỏ. Trong quân doanh hỗn loạn không chịu nổi. Hiện tại ngài sửa trị đã thành khí tượng rồi.
Tần Tiêu nói:
- Tình huống trong quân trướng như thế nào, ngược lại chỉ có hắn là có
bề ngoài mà thôi. Mấu chốt ở chỗ là loại khí tượng hào khí này phải
không có ai lười nhác. Quân lệnh xuống thì phản ứng trì độn chậm chạp và không làm thì còn có sức chiến đấu gì chứ. Những cậu ấm này quen tác
phong làm việc nửa vời không ra gì. Hiện tại ta chỉ cần uốn nắn bọn
chúng lại thôi. Những đội tưởng không được thiên vị, thấy người nào
không làm tốt thì nhất định phải đá mông bọn chúng. Cứ thế mãi sẽ dưỡng
thành thói quen tốt. Bắt đầu từ chuyện nhỏ, kiến tạo hào khí quân đội.
Sau một khắc thì trống quân nổi lên, hơn ba nghìn người nhanh chóng tập kết lại, so với trước kia còn nhanh hơn.
Tần Tiêu nói:
- Hiện tại bắt đầu huấn luyện thể năng đầu tiên buổi sáng. Ra hướng đông của quân trướng ngoài năm dặm, Lý Tự Nghiệp tướng quân đang chờ ở nơi
đó, dùng nơi này làm điểm xuất phát, quân doanh chính là điểm cuối cùng, toàn bộ hành trình mười dặm. Toàn quân theo thứ tự dùng đơn vị là đội,
bắt đầu võ trang chạy bộ đầy đủ. Mỗi đội người đầu tiên chạy tới điểm
cuối thì tiền thưởng trước sẽ là một lượng; tên thứ hai là năm trăm văn, tên thứ ba bốn trăm văn, thứ tư tiền thưởng hai trăm văn; thứ năm là
một trăm văn, đội trưởng sẽ đăng ký cho các ngươi, sau khi trở về thì
phải hít đất tiếp. Chạy không hết trên đường tụt lại phía sau chạy thêm
mười dặm. Hiện tại bắt đầu.
Đám công tử quân đáng buồn này nhiều người ngay cả xương sống vẫn còn
đau, nhưng mà mấy quy định xử phạt này đều dọa há hốc mồm, ngay cả bờ
mông gấp như lửa, nhanh chân bỏ chạy.
Hiện tại võ trang đầy đủ, mặc dù không có mũi súng hòn đạn, lựu đạn, ba
lô lớn như thời hiện đại, nhưng cũng là trường thương, bội đao, cung
tiễn, cùng một bộ thiết giáp, sức nặng cũng kém không đi nơi nào.
Tần Tiêu lần này làm gương tốt, rời khỏi điểm tướng đài, dẫn đầu chạy
lên phía trước. Kim giáp chiến bào tung bay, mấy ngàn người theo ở đằng
sau. Nhiều binh sĩ chạy trước chạy như rút gân, hoặc là nôn mửa liên
tu, quân y lính hậu cần lập tức đuổi theo, hơi xử lý, lập tức chạy nữa.
Mười dặm? Nói đùa! Những cậu ấm này bình thường đều đi vài bước trong Tả Vệ Suất mà thôi, còn không bằng đi dạo chợ phía tây còn nhiều hơn bọn
họ, không có người rút gân nôn mửa đó mới là việc lạ! Quân y thì dựa
theo chỉ thị của Tần Tiêu chạy liên tục, đều nhất nhất ghi nhớ tên.
Những người này đầu tiên không thể nào lựa vào bộ đội đặc chủng được,
tất cả không cần bàn nữa!
Tần Tiêu chạy ở trước nhất ngoài năm dặm, con mắt Lý Tự Nghiệp mở to, nói:
- Đại suất, ngươi cũng chạy lên?
Tần Tiêu cười cười, đưa một đám mộc bài, nói:
- It nói nhảm, nhãn hiệu này ta đưa. Bằng không thì ngươi vượt qua.
Dứt lời chạy vòng vèo.
Trên đường quay về Tần Tiêu nhìn thấy rất nhiều người đang chống thương đường lại nghỉ ngơi ven đường, không khỏi cả giận nói:
- Trường thương chỉ dùng để giết địch nhân, không phải dùng làm gậy mà chống.
Những binh lính kia nhao nhao quay đầu lại bắt đầu nhấc chân chạy.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười thầm: không đột phá cực hạn, thể năng không
có gia tăng. Sợ chịu khổ nên thì không nên gia nhập quân ngũ.
Qua mặt trời mọc trống trận run run, cuối cùng một tên binh lính có mấy
người được người khác dìu vào quân doanh. Hơn ba ngàn năm trăm người
không ít một người, toàn bộ tập kết trong quân trướng.
Tuy thời gian không bao lâu, nhưng lần đầu tiên có thành tích huấn luyện này Tần Tiêu cũng đã âm thầm thoả mãn. Tất cả đội trưởng đang báo tình
huống lên, Tần Tiêu giao cho Điền Trân làm công tác mật thám thống khê.
Đối với trừng phạt năm người cuối cùng cũng tương ứng hạ nhẹ một chút,
mỗi người chỉ bị phạt hít đất ba mươi cái.
Tần Tiêu nói:
- Hôm nay là ngày đầu tiên, cho các huynh đệ không thích hợp tới đây.
Nhưng mà quân lệnh không thể phế, nên thưởng nhất định phải thưởng, nên
phạt cũng không chút lưu tình. Nhưng mà hôm nay ta xử phạt lưu tình. Từ
ngày mai trở đi mỗi năm người cuối cùng thì trong đội đó phải hít đất
một trăm cái! Hiện tại giải tán, nghỉ ngơi một giờ ăn điểm tâm. Một giờ
sau bắt đầu luyện cưỡi ngựa bắn cung.
Các binh sĩ đồng thời ‘ ôi ’ một tiếng, nhiều người cùng ngồi xuống.
Tần Tiêu giận dữ:
- Đều đứng lên cho ta! Thở dài cái gì, còn ra thể thống gì nữa! Không
nếm khổ trong khổ thì vĩnh viễn chỉ là trứng dái mềm! Là đàn ông thì
phải xuất toàn bộ tinh thần ra, đừng làm bộ dáng không khí trầm lắng như vậy! Những ai còn thở dài kêu khổ thì quân trượng hầu hạ.
Các binh sĩ lập tức im miệng, ngồi xổm không đứng lên. Chạy chậm rút quân về trướng, bọn họ bắt đầu ăn điểm tâm.
Tần Tiêu trở lại trong quân trướng, tháo bỏ khải giáp trên người xuống,
một thân quần áo cũng ướt đẫm. Cầm ấm trà rót ừng ực vào miệng.
Điền Trân thì nhao nhao đi vào trong quân trướng, hỏi Tần Tiêu kế hoạch huấn luyện tiếp theo.
Tần Tiêu nói:
- Trong Tả Vệ Suất thì ngựa được phân phối đều là tốt nhất. Cơ hồ một
người hai con ngựa. Hiện tại dùng đơn vị là đội luyện tập thuật cưỡi
ngựa. Điền Tướng quân còn nhớ tình cảnh chúng ta tham gia võ cử không?
Dựng con rối và trên đầu có ván gỗ, giục ngựa đi vào vung đao thương
chém tấm ván gỗ. Nhưng đây chỉ là luyện tập kỹ thuật. Mặt khác có thể sử dụng chướng ngại vật phủ lên đường đi, tập luyện khống chế ngựa thuần
thục. Mặt khác ta ở đây còn có bản vẽ, là ta tự mình cải biến trang bị
yên ngựa, phân phối theo hai bàn dạp là như thế này.
Tần Tiêu đem bản vẽ ra cho các tướng quân nhìn.
Phát minh ra bàn đạp rất tiện ích, kỳ thật vẫn tồn tại tranh luận.