Lý Trọng Tuấn nhất thời không kịp phản ứng:
- Ta lúc nào không cho ngươi nói? Mọi người cùng nhau nghe náo nhiệt mới tốt.
Tần Tiêu hắng giọng:
- Khục! Vậy thì tốt, nếu Vệ Vương điện hạ đã đồng ý thì ta cũng nói. Đó
là câu chuyện về một vị vương gia anh tuấn, người này thích mỹ nữ Giang
Nam, tại hồ Bành Lễ đầy ý thơ uyên ương nghịch nước...
Tần Tiêu còn chưa nói hết câu Lý Trọng Tuấn như bị điện giật, che miệng Tần Tiêu:
- Im ngay! Ngươi im ngay cho lão tử!
Tần Tiêu làm bộ giãy dụa:
- Giết người diệt khẩu, cứu mạng a!
Mọi người cùng cười lên ha hả, không cần Tần Tiêu nói cũng đã hiểu, vậy
khẳng định là Lý Trọng Tuấn tại Giang Nam gây chuyện tình yêu. Nhưng mà
bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới Lý Trọng Tuấn lúc này đùa nghịch phong
lưu, nhưng mà trả giá cực kỳ thảm trọng, đó là lúc bị Tử Địch ném vào
trong hồ nước lạnh như băng, ngay cả nước mắt nước mũi chảy dài, bệnh
nặng mấy hôm.
Lý Tuấn trọng căm giận nói:
- Tần Tiêu, có người nào làm huynh đệ như ngươi sao? Lại bán đứng ta! Rất đáng hận!
Mọi người lại cười to, người biết rõ nội tình của Lý Tự Nghiệp thì cười vỗ
bàn. Lý Trọng Tuấn biểu hiện càng khẩn trương, ngay cả tóc cũng bứt
nhiều sợi rồi.
Trong bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.
Thời điểm màn đêm buông xuống yến hội mới tàn. Lý Trọng Tuấn đã sớm uống say mèm, được Lý Đán sai người đưa về phủ Vệ Vương.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức đi về, trong nội tâm nghĩ thầm:
'trang Bức' chi thần Tương Vương Lý Đán, nhìn thì giống như lão giả ôn
hòa; mấy vương tử nhà hắn cũng ôn hòa dễ gần.
Ba ngày sau, lúc sáng sớm.
Tần Tiêu soi mình trong gương đồng, si ngốc cười ngây ngô.
Lý Tiên Huệ đang buộc dây lụa bên hông của hắn, phủ lên một túi bạc, còn
giúp hắn chỉnh sửa quần áo, cẩn thận vuốt thẳng từng nếp uốn.
Tần Tiêu cười nói:
- Tiên Nhi, ta cũng không phải là lão đầu bảy tám mươi tuổi, hoặc là béo
không động đậy được, nàng làm gì thì giống hạ nhân hầu hạ ta mặc quần áo thế?
Lý Tiên Huệ mắt điếc tai ngơ, lúc này chỉnh lại cái mũ quan Tần Tiêu lại, nhẹ nhàng gẩy gẩy hai cánh chuồn, nhìn qua gương đông
thoả mãn cười nói:
- Ân, có bộ dạng này ta đã lâu mới nhìn thấy,
rất ít khi gặp huynh mặc quan phục, lại càng không cần phải nói, huynh
vào triều phải cẩn thận. Huynh nhìn xem, bây giờ có phải bộ dáng quan
viên tứ phẩm hay không?
Tần Tiêu biết rõ mấy ngày nay Lý Tiên Huệ đều làm đủ chuyện cho mình, nàng
vì chuyện của mình mà bận rộn. "Đại tiểu thư" nàng xếp lại Tần phủ này,
nàng so với nô bộc còn bận rộn hơn. Tu sửa hồ tắm cũng một tay nàng giám sát, thời gian hai ngày ngắn ngủi cơ hồ đem hồ tắm trong Sở Tiên sơn
trang chuyển vào trong Tần phủ Trường An; trong chánh đường mỗi một đồ
dùng trong nhà, bình phong, bồn sức bài trí đều do nàng làm, cẩn thận
chu đáo; về phần bố cảnh lâm viên, chuyện này nàng càng mạnh. Từng bóng
cây ngọn cỏ trong vườn hoa đình tạ, mỗi một nơi một chỗ nàng đều cẩn
thận chiếu khán chu đáo, ngay cả những nghệ nhân tỉa hoa đều sợ hãi thán phục nàng chuyên nghiệp và cẩn thận; ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi
"Cưỡng chiếm" Tây Khóa Viện cùng do nàng một tay lo liệu, hòn non bộ
nước chảy, đá Thái Hồ, không chỗ nào không đẹp; trong phủ mua từng cái
giường tấm chăn đều do nàng tỉ mỉ lựa chọn, lựa chọn màu sắc và hoa văn
đều là loại tốt nhất, dùng phòng của Tần Tiêu làm chủ. Lúc sáng sớm bận
đến đêm khuya, Tần Tiêu vừa chìm vào giấc ngủ đã bị Lý Tiên Huệ kéo rời
giường, nàng đích thân động thủ rửa mặt chải chuốt cho hắn.
Tần
Tiêu hiểu rõ, Lý Tiên Huệ đang gây tê cho mình, nàng muốn mình bận rộn
để quên đi chuyện trước mắt, quên nhớ nhung thân nhân gần trong gang
tấc.
Nhìn qua thần sắc mệt mỏi, hai
đầu lông mày loáng thoáng có một tia u buồn, Lý Tiên Huệ lại cố gắng
tươi cười, Tần Tiêu ẩn ẩn cảm giác có chút đau lòng. Nhẹ nhàng ôm nàng
vào ngực, nói nhỏ:
- Tiên Nhi, dù thế nào nàng cũng phải kiên cường...
Lý Tiên Huệ tựa vào ngực của Tần Tiêu, hai tay ôm lấy lưng của hắn, nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu:
- Có lẽ là... Chắc không bao lâu nữa ta sẽ quen thôi, Tần đại ca, huynh có thể đáp ứng ta một chuyện không?
- Nói đi.
Tần Tiêu vỗ về búi tóc của Lý Tiên Huệ.
- Chỉ cần có thể đáp ứng ta đều đáp ứng nàng.
- Huynh chính là Đông Cung Vệ Suất Đại tướng quân, nên chiếu cố nhà của
ta thật tốt, đừng cho bọn chúng làm tổn hao gì, được chứ?
- Nàng yên tâm, ta nhất định đem hết toàn lực.
- Ân... Được rồi, ta cũng không quấn quít lấy huynh nữa, nên vào triều.
Hôm nay chính là lễ lớn, có lẽ chúng ta nên cao hứng mới đúng, không đề
cập tới những chuyện không thoải mái nữa.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng giãy ra khỏi ngực của Tần Tiêu, trên mặt đã ửng hồng:
- Ta đi đây, nên đi sớm một chút.
Tần Tiêu mỉm cười gật đầu, cũng không có cự tuyệt nàng làm chuyện hạ nhân
nữa. Nhìn qua bóng lưng Lý Tiên Huệ nhanh nhẹn rời đi, Tần Tiêu không tự chủ mà thở dài một hơi, cảm giác giật mình như mộng, trong nội tâm nghĩ thầm: Lý Tiên Huệ, một quận chúa Đại Đường chết từ hai năm trước cùng
một phần tử nhập cư trái phép từ thế kỷ hai mươi mốt như ta, không ngờ
câu chuyện thần kỳ giống như phim tình cảm này lại xuất hiện. Vận mệnh
thật trêu người, lại biết giày vò người ta. Hiện tại ta đã thành một
phần của lịch sử, cũng là thời điểm phải cẩn thận lo lắng, chuyện lịch
sử lại diễn ra một lần tương ứng, nhưng cũng có thể thay đổi. Nói thí dụ như trước mắt vô cùng có khả năng phải đối mặt với Võ Tắc Thiên sau khi băng hà, ai sẽ làm hoàng đế đây?
Đây là lần đầu tiên Tần Tiêu đi vào Đại Chu làm quan, lần đầu tiên lên triều.
Khí thế rộng lớn trong nội cung, nơi này lầu các san sát và trang trọng,
hai bên trái phải có quan viên văn võ đợi vào chầu, phân thành hai bên,
chỉnh tề đi tới Tê Phượng Các.
Vũ Lâm Vệ vệ sĩ uy vũ hùng dũng, phân loại đứng ở hai bên, ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống hoàng cung, chiếu sáng rạng rỡ.
Cuối con đường chính là chủ điện Đại Minh cung, Hàm Nguyên Điện. Thái giám tư lễ nói thật dài:
- Hoàng đế tảo triều, văn võ bá quan vào triều.
Tần Tiêu đứng ở vị trí cuối cùng trong hàng quan văn, đi theo đội ngũ tiến
vào Hàm Nguyên Điện. Võ Tắc Thiên giá lâm, chúng văn võ núi hô vạn tuế,
bắt đầu tảo triều.
Tần Tiêu nhìn ở xa xa, Lý Tự Nghiệp eo mang
trường đao, vai khoác chiến bào, Thiên Ngưu Vệ thân mặc chiến giáp uy
phong lẫm lẫm đứng ở hai bên trái phải Hàm Nguyên Điện, con mắt thỉnh
thoảng nhìn qua hai hàng quan lại, hắn đang tìm kiếm bóng dáng của Tần
Tiêu.
Về phần Phạm Thức Đức, tính toán với phẩn hàm của hắn thì không có tư cách vào triều.
Bọn người Võ Tam Tư, Trương Giản Chi, Diêu Sùng, Đường Hưu Bộc phân biệt
đứng đầu hai hàng văn võ, theo thứ tự dâng tấu chương bẩm báo việc quốc
gia đại sự, thỉnh Võ Tắc Thiên phê chỉ thị. Sau một lúc lâu Ngự Sử Đại
Phu Tương Vương Lý Đán báo cáo Ngự Sử của triều đình nửa năm nay, tình
báo những nơi tuần tra.