Đã từng leo lên đăng cơ ngắn ngủi, nhưng không lâu lại chủ động thoái vị nhượng hiền do mẫu thân hắn là Võ Tắc Thiên tự mình đăng cơ xưng đế. Lý Đán có bổn sự lớn nhất chính là "Nhẫn" , đây cơ hồ là bí mật mà
người trong thiên hạ đều biết. Năm đó hắn vừa mới từ đế vị đi xuống, hắn có hai phi tử đã bị Vi Đoàn Nhi mưu hại tố cáo tới chỗ Võ Tắc Thiên, bị bí mật xử tử trong cung. Ngay cả chỗ chôn đến bây giờ cũng tìm không
thấy thi thể. Nhưng mà Lý Đán vào thời điểm đối mặt với Võ Tắc Thiên vẫn bình thản ung dung, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà Lư
Lăng Vương Lý Hiển vừa mới quay trở về thì hắn không ngừng dâng biểu
thỉnh cầu Võ Tắc Thiên lập Lý Hiển làm hoàng thái tử, tránh cho huynh đệ không hợp, tay chân tương tàn.
Tần Tiêu nghĩ cả buổi, mới nghĩ ra từ ngữ chính xác cho Lý Đán, 'trang Bức' chi thần!
Cũng chính vì tuyệt chiêu tuyệt luân 'trang Bức' này làm Lý Đán lại bình yên vô sự và sống yên ổn trong chính trị. Không thể không nói đây đúng là
một môn tuyệt kỹ.
Phủ Tương Vương này bố trí cũng không lộng lẫy, đơn giản và đại khí. Trong hành lang rộng rãi Lý Đán ngồi đối diện với
mấy người trẻ tuổi:
- Đến rồi.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức cùng bước lên hành lễ:
- Bái kiến Tương Vương điện hạ!
Phạm Thức Đức thì mang một bao lễ vật là trăm lượng vàng giao cho quản gia phủ Tương Vương.
Lý Đán tươi cười chân thành:
- Miễn lễ miễn lễ, tư gia tụ hội, mọi người đã là đồng liêu, cũng là bằng hữu. Cũng không cần đa lễ. Mọi người và Trọng Tuấn đều là trẻ tuổi.
- Vâng, thúc phụ.
Lý Trọng Tuấn cười ha hả dẫn theo Tần Tiêu, hắn nhìn qua mấy người trẻ tuổi ngồi cùng chỗ với Lý Đán:
- Vị này chính là trưởng tử của Tương Vương, Trữ Vương Lý Hiến.
Tần Tiêu chắp tay hành lễ:
- Trữ Vương điện hạ tốt.
Lý Hiến quả thực chính là phiên bản của Lý Đán, tướng mạo cử động giống như đúc phụ thân, chắp tay đáp lễ:
- Tần đại nhân khách khí. Ba huynh đệ của ngươi chính là huynh đệ của ta. Tất cả mọi người đều là người một nhà. Đừng khách khí như vậy.
Tần Tiêu cười nói:
- Đáng tiếc hôm nay Lâm Truy Vương không thể đến. Nhưng mà Tần Tiêu cũng
từng gặp qua hắn rồi. Lâm Truy Vương nói có việc trì hoãn nữa vài ngày,
không lâu sẽ trở về Trường An.
Lý Hiến vẫn nở nụ cười vui vẻ, nói:
- Tốt mà! Đến lúc đó chúng ta cùng hẹn hắn đi tới phủ đi chơi. Tam lang
sớm nghe đại danh đỉnh đỉnh của Tần huynh đệ rồi, lần này Tần huynh đệ
đi Giang Nam lập nhiều kỳ công, chúng ta cũng muốn nghe chính miệng Tần
huynh đệ nói một ít việc ở Giang Nam đấy.
Tần Tiêu cười nói:
- Điện hạ nếu không ngại nhạt nhẽo thì rỗi rãnh rỗi rãnh tự nhiên nói cho điện hạ nghe.
Lý Trọng Tuấn lại giới thiệu:
- Nhị công tử của Tương Vương, Hằng Vương Lý Thành Nghĩa; Tứ công tử,
Hoài Vương Lý Long Phạm; Ngũ công tử Triệu Vương Lý Long Nghiệp.
Tần Tiêu thi lễ bái kiến, chúng vương tử mỉm cười đáp lễ.
Cuối cùng, Lý Trọng Tuấn giới thiệu nói:
- Vị này là nhị công tử của Thái Bình công chúa, Tiết Sùng Giản. Hắn và tam lang có quan hệ tốt nhất.
Tần Tiêu cũng đi qua bái kiến hắn, trong nội tâm nghĩ thầm: đây là Thái
Bình công chúa cùng con Tiết Thiệu? Gương mặt to lớn đạo mạo, mày rậm
thanh tú, cũng rất tuấn lãng. Hôm nay tới đây còn có một it hậu duệ quý
tộc hoàng gia...
Tất cả mọi người đều làm quen với nhau, Lý Đán cởi mở nói ra:
- Đến đây, tất cả mọi người mời ngồi. Vốn bổn vương hôm nay muốn mời một
ít quan viên Ngự Sử đài, nhưng bọn họ gần đây rất bận rộn. Như thế cũng
tốt, chỉ còn người nhà của chúng ta mà thôi, cùng một chỗ nhốn nháo cũng tự nhiên. Được rồi, mọi người đến đông đủ thì mang thức ăn lên, khai
tịch!
Lý Đán vung tay lên, một hàng nha hoàn chịu trách nhiệm
mang đồ ăn chén dĩa lên, món ngon mỹ vị mang lên bàn, bên âm nhạc ở
phòng bên cũng tấu lên.
Lý Đán nói một câu "Toàn người nhà" làm cho hào khí nơi này hòa hợp hơn
rất nhiều, tất cả mọi người thoải mái nói chuyện với nhau, mời rượu lẫn
nhau, lãnh giáo thi từ tửu lệnh.
Lý Đán ngoắc Phạm Thức Đức lên, bảo hắn ngồi bên cạnh mình, nói ra:
- Hôm nay tới trừ hai lão gia hỏa chúng ta thì đều là người trẻ tuổi.
Chúng ta nên cho bọn họ náo đi, Phạm tiên sinh, ta nghe qua ngươi học
thức uyên bác, có thể nói cho ta biết một chút phong tình thổ nhưỡng ở
Giang nam hay không? Hoặc là nói những chuyện trải qua ở đó.
Lý Đán đều tự xưng "Ta" mà không phải "Bổn vương" , lộ ra nét bình dị gần gũi.
Phạm Thức Đức già cổ hủ, cũng cơ hồ quên đi bên cạnh hắn là Thân Vương, mà
Lý Tự Nghiệp ngồi ở bên cạnh Tần Tiêu lúc này đã sớm uống rượu ăn thịt,
còn đám vương tử học đòi văn thơ căn bản là mắt điếc tai ngơ.
Lý
Trọng Tuấn thì thỉnh thoảng nói nhỏ bên tai của Tần Tiêu tìm hiểu tin
tức của Tử Địch. Khiến cho Tần Tiêu không kiên nhẫn, về sau nói ra:
- Điện hạ, sau này nếu ngươi muốn tìm hiểu tin tức ta có thể nói. Nhưng
hỏi về Tử Địch thì thu phí trước sau như một. Ta cũng không thể nào cung ứng tin tức miễn phí được!
Lý Trọng Tuấn cắn răng một cái:
- Tốt, trước sau như một, chính là trước sau như một, thành giao! Vậy ta hỏi ngươi, Tử Địch nàng có người trong lòng hay chưa?
Tần Tiêu nháy mắt mấy cái, làm bộ suy nghĩ gật gật đầu, lại lắc đầu.
Lý Trọng Tuấn vội la lên:
- Có ý gì? Ngươi nói cho rõ ràng a! Rốt cuộc có hay không có?
- Hai quan!
- Ai nha, ngươi cứ nói đi! Ta rất nghèo a, ngươi còn có tám mươi triệu lạng bạc trong khố phòng đó.
- Ta đây không nói.
- Được, xem như bổn vương gặp phải đối thủ, nhận mệnh không được sao?
Những vật kia ngày mai ta sẽ mang tới chỗ của ngươi. Còn nữa, hôm nay là hai quan!
Lý Trọng Tuấn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, đem hai chữ "Hai quan" nói rất nặng.
Tần Tiêu cười gian:
- Kỳ thật, vấn đề này... Ta cũng không rõ ràng lắm!
- Ta. . . kháo!
Lý Tự Nghiệp bên cạnh đang gặm móng heo thì không tự giác nghiêng đầu qua nhìn về phía Lý Trọng Tuấn, thấp giọng nói:
- Điện hạ, phải nói ‘ Pháp Khắc ’, cái gì mà ‘ kháo ’, quá lỗi thời rồi, hơn nữa lại còn quá thô lỗ.
- Đúng rồi!
Tần Tiêu cười mờ ám phụ hợp.
- Đường đường Vương gia, không ngờ còn mắng thô tục như vậy! Xem đi ngay
cả thô lỗ nhất trên đời như Lý Tự Nghiệp cũng văn minh hơn điện hạ đấy.
Lý Trọng Tuấn đưa tới xuống đáy bàn, hung hăng véo lên đùi của Tần Tiêu, nói:
- Ngươi bức lão tử!
Bọn người Lý Hiến ở bên cạnh đang ngâm thơ đối liễn thì đảo mắt nhìn nhìn qua bên Tần Tiêu, lên tiếng hỏi:
- Vệ Vương, Tần huynh đệ, các ngươi trò chuyện gì mà vui vẻ quá vậy!
- Ah, không có gì.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Cùng Vệ Vương điện hạ trò chuyện lý thu ở Giang Nam mà thôi.
Lý Hiến hình như đã hứng thú:
- Tần huynh đệ không ngại nói cho mọi người nghe xem!
- Tốt!
Tần Tiêu vỗ vỗ tay, liền chuẩn bị bắt đầu nói, sau đó lại làm bộ đảo mắt nhìn qua Lý Trọng Tuấn, nói:
- Nhưng mà ta sợ có một vị Vương gia không cho ta nói.