Thượng Quan Uyển Nhi định ra tây viện, cũng theo yêu cầu của nàng
làm. Tuy rằng nàng không nhất định sẽ đến, nhưng mà chuyện đã đáp ứng
thì không nên thay đổi. Dù sao trong nhà này có thể chứa được bảy tám
chục người khách.
Tần Tiêu đem những ý nghĩ này nói cho Tử Địch,
tiểu nha đầu nghe được sững sờ một hồi, còn cầm bút tỉ mỉ ghi xuống,
thỉnh thoảng vò đầu không rõ ý của Tần Tiêu là gì, khiến hắn lại phải
giải thích một hồi.
Mọi người ngồi trong nhà thưởng thức một hồi, nô bộc nha hoàn đã đi chuẩn bị bữa tối. Tần Tiêu mới nhớ tới, đã sớm đã đáp ứng Tương Vương Lý Đán, muốn đi tới nhà hắn dự tiệc, vì vật hắn nói với Lý Tiên Huệ:
- Tiên nhi, ta cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức đi phủ Tương Vương dự tiệc, không ở nhà ăn cơm tối. Hôm nay muội cùng
Tử Địch ăn cơm xong thì sớm nghỉ ngơi đi, không cần chờ chúng ta.
Lý Tiên Huệ cười nhàn nhạt:
- Huynh đi đi. Loại chuyện này, không cần nói với ta. Nam nhân cần xã giao bên ngoài, không nên ở nhà lười nhác cả ngày.
Tần Tiêu nghe được mà cảm thấy ấm áp trong lòng, những lời này của Lý Tiên
Huệ giống như là thân nhân của hắn. Tần Tiêu nghĩ thầm: ta có nên cân
nhắc đặt Lý Tiên Huệ vào vị trí nào không, cho nàng một cái danh phận?
Nhưng mà nàng dù nói thế nào cũng là quận chúa, hơn nữa, hiện tại còn
đang là thời kì tương đối mẫn cảm có chút hung hiểm, đồng thời, ta lại
vừa mới cự tuyệt hôn sự của hoàng đế...
Suy nghĩ một hồi, Tần
Tiêu cảm giác rất mâu thuẫn, còn không xác thực biết rõ ý nghĩ trong
lòng Lý Tiên Huệ, vì vậy Tần Tiêu đành phải đem chuyện này giấu kín, sau này mới tính tiếp.
Tần Tiêu mang theo Lý Tự Nghiệp cùng Phạm
Thức Đức vừa đi ra cửa lớn, thiếu chút nữa đụng vào một người, giương
mắt lên nhìn thì ra là Vệ vương Lý Trọng Tuấn.
Lý Trọng Tuấn bắt tay Tần Tiêu cười ha ha:
- Huynh đệ, ngươi cuối cùng trở lại. . . Ân, nha đầu kia đâu?
Tần Tiêu thật muốn chửi ầm lên, đúng là huynh đệ trọng sắc khinh bạn, câu
đầu tiên còn không có tán gẫu vài câu đã lập tức hỏi Tử Địch, Tần Tiêu
ra vẻ không biết:
-Nha đầu nào?
- Hừ! Ít giả vờ ngốc với ta đi. Tử Địch đâu?
- Hả....
Tần Tiêu hời hợt nói:
- Ở Giang Nam dưỡng thương không có đi theo, sao hả? Ngươi tìm nàng có việc gì?
- Ngươi ngươi ngươi!!!
Lý Trọng Tuấn lập tức phun ra ba từ rồi im tịt, hận không thể nhào tới cắn Tần Tiêu mấy ngụm.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Làm sao ngươi có thể không mang nàng đến
Trường An? Ha ha! Bổn vương thấy được! Đây không phải là nha đầu sao, ha ha, ngươi dám đùa ta.
Lý Trọng Tuấn từ ngoài cửa lớn vừa vặn rất xa chứng kiến Tử Địch trong hành lang nghênh ngang ngồi ở trên mặt ghế
thái sư sai sử người hầu làm này làm kia.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Không nghĩ tới, ánh mắt của điện hạ thật đúng là không tệ!
Hai mắt của Lý Trọng Tuấn sém nữa là bắn ra lục quang, hắn vui mừng nói:
- Ân, vậy thì ta an tâm.
Tần Tiêu ngượng ngùng nói:
- Xem ra, Tần Tiêu thật đúng là tự mình đa tình. Vốn cho là điện hạ trong lúc cấp bách có thể đến phá viện gặp ta, không ngờ là tới ngắm mỹ nữ.
- Khục!
Lý Trọng Tuấn thu liễm thần sắc mê mẩn, hắn nghiêm mặt nói:
- Huynh đệ nói cái gì thế. Buổi sáng môn tốt báo lại, nói huynh đệ đã đến Trường An, ta lập tức tới tìm ngươi, không nghĩ tới, ngươi trực tiếp
tiến cung kiến giá. Chưa xong nhé, khi biết hoàng đế đem trạch tử (nhà
hoặc biệt viện) thưởng cho ngươi, mới ngựa không dừng vó chạy tới. Huynh đệ, ngươi bây giờ thật đúng là vận may rơi trúng đầu a. Chỉ riêng cái
trạch tử này đã khiến cho rất nhiều quan lại ở kinh thành tranh giành,
không nghĩ tới hoàng đế lại mở kim khẩu. Ngươi ngồi mát ăn bát vàng
không cần tốn nhiều sức đã lấy đi. Ta mặc kệ, ngươi phải mời khác, hơn
nữa là mời lớn a.
Tần Tiêu nhìn bộ mặt cười nham hiểm của Lý Trọng Tuấn thì hiểu hắn ám chỉ tới tám mươi bạc triệu, vì vậy cười nói:
- Tần Tiêu còn không phải là thịt cá nằm trên thớt của điện hạ sao? Điện hạ muốn làm thịt như thế nào thì làm thịt như thế đó.
- Ha ha!
Lý Trọng Tuấn cười to sau đó giảm thấp thanh âm xuống:
- Ta sớm nói mà, tám mươi vạn sớm muộn là của ngươi. Bổn vương vất vả
giúp ngươi từ Giang Nam đưa đến Trường An ra, thu chút phí vất vả cũng
không tính là quá phận chứ? Như vậy đi Khúc Uyển Phường Thúy Miên Lâu
tốt nhất Trường An, mời ta chơi tám ngày mười ngày là được rồi. Ah, đúng rồi, đoạn trước thời gian, Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến tìm ta, nhận
một vạn quan đi nói là giúp ngươi quản lý trạch tử, mướn nô bộc. Tần
huynh đệ, da mặt của ngươi không dày đúng là lỗi của nhà ngươi. Rõ ràng
tùy tùng của hoàng đế lại là quản gia của ngươi lấy từ ban long hoi.
Tần Tiêu cười mờ ám:
- Điện hạ không phải nói sao, ta chính vận may rơi trúng đầu. Sự tình gi tốt đều rơi vào đầu ta đó.
Lý Trọng Tuấn cười đến dâm đãng:
- Huynh đệ, nói thật, ngươi có phải đã cấu kết cùng nàng hay không?
Lý Trọng Tuấn kéo Tần Tiêu đi đi lại lại, lải nhải nói một hồi, mọi người
đi tới một con đường phía tây của chợ. Lý Trọng Tuấn giông như mới tỉnh
ngộ lại, vỗ trán một cái:
- Ah nha, ta thật sự là choáng váng! Ngay cả ngựa cũng ném ở nhà của ngươi rồi, lại còn mang ngươi đi thẳng tới bây giờ.
Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên:
- Điện hạ, vậy hiện giờ chúng ta đi đâu?
Lý Trọng Tuấn cười nói:
- Tương Vương đưa thiếp mời, mời ta dự tiệc đấy! Nói là cho đồng liêu
tuổi trẻ tài cao của Ngự Sử đài, Giang Nam đạo Khâm Sai đại nhân là
khách từ phương xa tới tẩy trần, ha ha, tự nhiên không thiếu ngươi rồi
mà, ta sẵn đường đi tới chỗ Vệ Vương ghé qua nhà của ngươi, xem như
thuận đường đi, mời ngươi tới làm nhân vật chính.
Trong nội tâm
Tần Tiêu mắng thầm: gian nhân! Ngươi làm gì có chuyện thuận đường tới
tìm ta chứ, hình như nhà của ngươi ở bên cạnh phủ Tương Vương a, còn
thuận đường? Ngay cả ngựa cũng chạy thở hổn hển, rõ ràng là cố ý đi tới
đây gặp Tử Địch a!
Vào thời đại Võ Tắc Thiên thì hoàng gia vương
công không có đất phong, mà thống nhất ở tại kinh thành, vị trí nằm ngay phía đông đường Chu Tước gần An Quốc Tự, cả nơi đó đều là nơi ở cho
hoàng tử hoàng tôn. Mà cái phường này không có tên, bị người ta quen gọi là "Thập Vương Trạch", đến thời Huyền Tông thì đổi tên là "Thập Lục
Vương Trạch", nhưng mà hoàng tử hoàng tôn ở nơi đó cũng không chỉ có
mười sáu, đây chỉ là tên gọi thôi.
Lý Trọng Tuấn cũng lười quay
về lấy ngựa, cùng Tần Tiêu vừa đi vừa trò chuyện, cùng đi bộ qua khu chợ này, hướng về Thập Vương Trạch mà đi. Đi mới không được vài bước Lý
Trọng Tuấn đã kêu mệt, vì vậy tạm thời thuê hai con ngựa.
Đến Phủ Tương Vương thì bọn người Tần Tiêu xuống ngựa, cửa ra vào đã có người
nghênh đón. Tần Tiêu đi sau lưng Lý Trọng Tuấn tiến vào phủ Tương Vương.
Tương Vương Lý Đán, thân là con thân sinh của Võ Tắc Thiên, cũng là con út,
xưa nay ít xuất hiện ẩn nhẫn, trước kia cũng giống như Lý Hiển.