Hì hì, cái này gọi là cướp
của người giàu chia cho người nghèo! Ai bảo ngươi vi phú bất nhân (làm
giàu thì thường không có nhân đức) chứ!
Thượng Quan Uyển Nhi cười ngặt nghẽo:
- Thời gian hai ngày quá ngắn, ta không có thời gian gì ra ngoài cung xử lý. Nhớ kỹ phía tây của tường viện ngoại trừ ta, những người khác không cho phép đi vào. Ngày bình thường chỉ có nha hoàn nô bộc quét dọn, đừng để nó hoang phế thôi.
- ...
Tần Tiêu có chút sững sờ, đây không phải là ở chung phi pháp sao?
- Đã biết, bà quản gia. . .
Hai người đi tới trước cửa Đan Phượng, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn liên tục dặn dò:
- Đừng quên, ở bên trong Tần phủ ta muốn trạch viện phía tây là nhà
ngang, phải có tiểu hoa viên, trời đông giá rét thưởng mai, hạ thu uống
trà. Còn muốn có cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ giống như Thái Hồ Thạch
Tố ở Sở Tiên Sơn Trang. Ngươi bây giờ phát tiền của phi nghĩa rồi, đừng nói không dám xài nhé? Bằng không thì ta sẽ tức giận!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Biết rồi, chuyện Thượng Quan đại nhân phân phó, Tần Tiêu sao dám lãnh
đạm. Sau khi quản lý tốt mọi chuyện thì mời đại nhân đến đó du ngoạn.
Thượng Quan Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn thành lâu nói tiếp:
- Đến Đan Phượng môn rồi, ngươi tự đi. Ra khỏi cung Đại Minh, bên kia
đường cung Thái Cực ngươi cũng quen thuộc, ta phải trở về Tử Chấn Điện
hầu bệ hạ.
Tần Tiêu cười chắp tay nói:
- Tạm biệt, Thượng Quan đại nhân!
Mới đi không được vài bước, lại nghe Thượng Quan Uyển Nhi ở sau lưng khẽ gọi:
- Nhớ đó, chuyện ta dặn không được quên đó.
Tần Tiêu quay đầu lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, hai người hiểu ý cười một tiếng, từng người quay đi.
Thời điểm trở lại Ngự Sử đài, Lý Đán đã về vương phủ, chỉ còn Lý Tự
Nghiệp cùng Phạm Thức Đức ở chỗ này chờ Tần Tiêu, những đồng liêu khác
cũng đã về nghỉ ngơi.
Tần Tiêu đem chuyện tình hoàng đế khen thưởng nói cho Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức, hai người tự nhiên cũng vui mừng một hồi.
Lý Tự Nghiệp vui mừng nói:
- Hoàng đế đúng là người tình nghĩa, biết rõ lão Lý ta theo huynh đệ lâu như vậy, không nỡ bỏ qua một bên. Hiện tại tốt, ta cùng đi đông cung
mang binh suất Vệ cũng là một chuyện thống khoái! Chỉ cần có thể ở cùng
Tần huynh đệ, ta cũng không cần để ý tới những chuyện phiền phức khác.
Phạm Thức Đức cười nói:
- Dùng cách nói của đại nhân thì ngươi là máy bón phân.
- Cút!
Lý Tự Nghiệp tức giận kêu lên:
- Lão tử bón phân cũng còn mạnh hơn ngươi, tạo một lần, còn ngươi tới mười lần.
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ, hắn bóp mũi kêu to:
- Thối quá, tạo phân mà cũng cường thế, thực phục hai người các ngươi luôn.
Ba người rời khỏi Ngự Sử đài đi lên đường cái, xuyên qua chợ phía Tây,
đến Vọng Nguyệt lâu đón mấy người Lý Tiên Huệ ra. Tần Tiêu đem chuyện
tình hoàng đế hoàng đế nói cho Lý Tiên Huệ, Lý Tiên Huệ cao hứng rất
nhiều, cũng hơi có chút u ám nói khẽ:
- Nếu vậy thì huynh không phải là tiến vào Đông Cung Tả Vệ Suất nội phủ? Cả ngày ở cùng thái tử sao?
- Cũng không hẳn vậy!
Tần Tiêu cười thoải mái an ủi Lý Tiên Huệ:
- Hoàng đế khen thưởng một tòa trạch tử (nhà hoặc biệt viện) ngay tại
phụ cận Kim Quang Môn, cách nơi này không xa đối diện với chợ phía Tây.
Chúng ta bây giờ đi vào trong đó a. Chúng ta có nhà ở Trường An rồi! Ha
ha.
Lý Tiên Huệ vui vô cùng, cấp thiết nhảy lên xe ngựa:
- Vậy đi nhanh đi!
Tần Tiêu cười ha ha trong lòng nghĩ đến: nếu tiến trong Đông Cung, Lý
Tiên Huệ cả ngày cùng cha mẹ gặp mặt lại không thể quen biết nhau, sẽ
cảm thấy đau khổ. Hiện tại tính toán ra, án Giang Nam xong xuôi, trong
chúng ta thì Lý Tiên Huệ bị thương tổn sâu nhất. Hơn nữa, còn không dễ
dàng thoát khỏi tổn thương cùng thống khổ này.
Một đoàn người ngồi lên xe ngựa, không bao lâu đã tới phụ cận Kim Quang
Môn. Dựa theo Thượng Quan Uyển Nhi chỉ điểm tìm được một trạch tử, trước cửa có một khối bảng hiệu khá to còn che lựa chưa mở ra. Đứng bên dưới, mơ hồ có thể thấy được hai chữ vàng Tần phủ rất to.
Tần Tiêu cười to:
- Về đến nhà rồi!
Mọi người nhẹ giọng hoan hô nhảy xuống xe.
Một cánh cửa lớn sơn son cao hơn đầu người xuất hiện trước mặt mọi
người, còn có hau nô bộc quét dọn, nhìn thấy Tần Tiêu, đôi mắt bọn họ
nháy một hồi rồi sợ hãi bước lên hành lễ:
- Ngài chính là Ngự Sử Trung Thừa Tần đại nhân sao?
Tần Tiêu cười:
- Đúng vậy.
Hai nô bộc cuống quít quỳ xuống lạy:
- Bái kiến đại nhân!
- Được rồi, đứng lên đi!
Tâm tình của Tần Tiêu rất tốt, thưởng mỗi người bọn hắn một ít tiền:
- Các ngươi làm sao nhận ra ta?
Một nô bộc trong đó vội vàng đáp:
- Hai ngày trước, Thượng Quan đại nhân trong nội cung tới tự tay vẽ một
bức họa đại nhân lưu trong phủ, nói cho chúng ta biết nói, chủ nhân của
trạch tử (nhà hoặc biệt viện) là đương triều Ngự Sử Trung Thừa Tần đại
nhân. Hôm nay lại có Lại bộ quan viên đến nói đại nhân đã hồi kinh lập
tức sẽ tới. Hạ nhân chúng ta bắt đầu chuẩn bị nghênh đón đại nhân vào
phủ.
Lúc này, một nô bộc khác vội vàng chạy đi vào, gọi hơn mười nô bộc nha
hoàn quỳ rạp xuống đất bái kiến Tần Tiêu. Tần Tiêu đương nhiên là khen
thưởng cho mỗi một người, xem như là lễ gặp mặt. Nô bộc nha hoàn đương
nhiên là vui vẻ ra mặt, còn có người giật một chùm pháo châm ngòi, khiến không khí càng thêm náo nhiệt.
Trạch tử (nhà hoặc biệt viện) này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ,
vừa vặn ở. Phạm vi hơn một mẫu, trong thành Trường An tấc đất tấc vàng
như thế này rất đáng quý rồi, vừa bước vào cửa là tiểu đạo bằng đá, bên
cạnh cũng có cây cối xanh mướt, trang điểm tuy rằng đơn giản, nhưng lộ
ra vẻ thanh thản trang nhã. Có thể thấy chủ nhân nơi này trước kia là
một sĩ phu phong nhã. Trạch tử có ba tòa tiểu lâu, chủ phòng ở phía Bắc, là nhà gỗ tinh xảo và đại khí, chánh đường đãi khách ở chính giữa. Hai
bên chủ phòng là tai phòng, sau vài đạo hành lang gấp khúc là sân vườn,
bên cạnh chính là khóa viện đông, tây để ngủ. Về phần tiểu lâu đoán
chừng là có chủ nhân trạch tử trước kia có nữ quyến, nơi này dùng làm
khuê phòng thanh tú. Trừ đó ra, chính là hậu viện tạp phòng nô bộc và
nha hoàn ở, cùng phòng bếp, chuồng ngựa, trữ tàng thất còn có một bàn
thờ Phật.
Tần Tiêu cùng mọi người cùng nhau xem một lần, cũng coi như là vừa lòng
đẹp ý. Hơn nữa, rất nhiều địa phương đều có thể thấy được dấu vết tu
sửa, bài biện trong chánh đường cũng có nước sơn mới tinh, phát ra
hương vị mộc dầu. Ngay cả quần áo mặc trên người nha hoàn nô bộc cũng
đều là mới. Những thứ này hẳn là do Thượng Quan Uyển Nhi an bài.
Tần Tiêu trước sau dạo qua một vòng , trong đầu vẽ phác thảo, nơi nào
cần đưa nước chảy tới tạo thành một cái ao nhỏ để chứa được bánh xe
nước, làm quạt hóng mát. Nơi nào làm xà đơn, xà kép, chính mình có thời
gian cũng dùng để tập thể hình. Hành lang gấp khúc không cần thiết thì
phá, kiến lương đình nghỉ ngơi thưởng thức trà. Còn cần phá nhà tắm công cộng cũ kỹ đi, thiết kế nhà tắm bán tự động như ở Sở Tiên Sơn Trang, đó mới hưởng thụ chứ!