Lý Long Cơ bình tĩnh suy tư, cau mày nói:
- Chuyện do
người làm, không thử nghiệm cùng cố gắng thì sẽ không có được ngày thành công. Tóm lại đây là một tư tưởng vĩ đại cùng mục tiêu khổng lồ. Hướng
theo điều này cố gắng, dù không thể hoàn toàn thành công, cũng lấy được
thu hoạch thật lớn.
Kỳ thật ta cũng rõ ràng, hiện tại nghĩ tới
điều này xác thực là có chút sớm. Ta từ Hà Bắc trở về, tuy rằng bị thủ
hạ khuyên can không nên đi U Châu nguy hiểm, nhưng cũng biết một ít sự
tình. Hiện tại U Châu quân vừa bại trận, ngay Tiết Nột bị cách chức, sĩ
khí hạ thấp vô cùng. Sau khi đại ca đi qua, chuyện cần làm đầu tiên
chính là phải giải quyết vấn đề sĩ khí. Sau đó thì gây dựng lại Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ, còn gia tăng huấn luyện. Chuyện mấu chốt thứ nhất cùng điểm quyết định chính là thu phục Doanh Châu, đoạt lại quyền khống chế
đông bắc của Đại Đường. Nói thật hiện tại ở bên kia Đại Đường đã lâm vào hoàn cảnh xấu, lúc này mà nói hoàn toàn định Bắc Địch đích thật là có
chút quá xa.
Tần Tiêu mỉm cười lắc đầu:
- Ta không cho là
như vậy. Đây là một vấn đề về chiến lược, có tư tưởng chỉ đạo minh xác
mới có thể dễ dụng binh. Chuyện quân sự vĩnh viễn đều phục vụ cho chính
trị. Đem ra so sánh, ý tứ của ngươi chỉ cần ta đánh lui Hề cùng Khiết
Đan xây lại Doanh Châu, như vậy khi ta dụng binh liền phải hết sức giết
chóc. Đem bọn hắn giết tới mức kinh hãi đảm chiến, giống như năm đó tại
Sóc Phương một trận chiến phải giết hai ba vạn người, cam đoan trong
khoảng thời gian ngắn bọn hắn không dám tái phạm, sau đó chúng ta tiếp
tục chiếm cứ nơi hiểm yếu tử thủ địa bàn của mình. Nếu ngươi suy nghĩ
muốn hoàn toàn bình ổn bắc hoạn, ta sử dụng binh không thể giết chóc
lung tung, tuy rằng vẫn phải đánh bại kẻ địch trên chiến trường, nhưng
trọng yếu hơn là đánh bại bọn hắn từ trong lòng, còn phải thu thập lòng
người. Điều này cũng giống như năm xưa Gia Cát Lượng định Nam Châu, chú ý tâm lý chiến làm đầu.
Lý Long Cơ liên tục gật đầu, trong ánh mắt rạng rỡ sinh huy:
- Cho nên ta nói lựa chọn một vị nguyên soái thích hợp mới là trọng yếu
nhất. Nói thật trong quân sự ta không hiểu nhiều lắm. Nhưng nghe ngươi
vừa nói như vậy ta liền hiểu được. Quân sự đích thật là phục vụ cho
chính trị, vị hoàng đế như ta cùng ý nguyện của triều đình mới là mấu
chốt chân chính quyết định tính chất của chiến tranh. Chuyện bên đông
bắc giao cho ngươi ta mới thực sự yên tâm. Có lẽ Đại Đường vẫn còn người có thể mang binh đánh giặc không kém hơn ngươi, nhưng ánh mắt cùng kiến thức lại tuyệt đối không hơn được ngươi. Như vậy đi, dù sao ta đã giao
cho ngươi quyền hạn tùy thời chém trước tâu sau, đại ca đi đông bắc, có
sự tình gì đều có thể tự mình giải quyết. Đại sự quan hệ tới quốc sách
cùng chiến lược chính ngươi không thể nắm chắc thì có thể cấp tốc gởi
tin báo cho ta. Chỉ cần là tấu chương của ngươi, cho dù nửa đêm canh ba
ta cũng sẽ thức dậy phê duyệt, lấy tốc độ nhanh nhất làm ra câu trả lời, quyết không để cho ngươi chậm trễ việc quân cơ.
- Tốt, một lời đã định!
Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ, có vị hoàng đế làm hậu thuẫn kiên cố, lo gì không thể thành đại sự ah! Nguyên soái cùng tướng quân càng lợi hại, nhưng
nếu không có minh quân ủng hộ, chỉ biến thành thất phu mà thôi. Chính
trị cứng rắn, quyết đoán cùng trong sáng mới là mấu chốt giúp quân đội
thắng lợi!
Vẻ mặt Lý Long Cơ hiện ra nụ cười thật hài lòng, gật đầu nói:
- Nghĩ tới hai huynh đệ chúng ta đã quen biết sáu bảy năm. Nhớ ngày đó
chúng ta tuổi trẻ khinh cuồng, không nghĩ tới hôm nay rốt cục có cơ hội
cùng nhau nắm giữ vận mệnh một vương triều! Đại ca, thời gian như thoi
đưa, đại trượng phu kiến công lập nghiệp khi còn trẻ thôi! Hiện tại ta
thật hận ngày tháng trôi qua quá nhanh, ước gì một ngày chém thành hai
nửa mà sử dụng!
- Ha ha, ngươi càng cố gắng, Đại Đường càng thêm có hi vọng!
Tần Tiêu cảm khái tự đáy lòng:
- Hơn nữa mặc kệ làm chuyện gì, đều quý tại kiên trì. Ngươi là hoàng đế,
nhưng vẫn có thất tình lục dục, cũng có lúc mệt mỏi cùng lơi lỏng. Cho
nên ở bên cạnh ngươi có thần tử trung thành ngay thẳng mới càng thêm
trọng yếu. Kỳ thật nếu như có thể làm được thân hiền thần, xa tiểu nhân, muốn làm một minh quân cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Trong triều không
thiếu thần tử tài giỏi trung thực, rất nhiều chuyện ngươi có thể để cho
bọn hắn phân ưu giúp ngươi, không cần phải mọi chuyện đều tự mình đi
làm, như vậy sẽ khiến cho ngươi lâm vào việc bận rộn khôn cùng, sớm hay
muộn có một ngày làm ngươi mệt mỏi.
- Cảm ơn lời khuyên bảo chân thành của ngươi, đại ca!
Lý Long Cơ mỉm cười nói:
- Kỳ thật trong mấy năm qua, ta mỗi ngày đều học tập làm sao làm một
hoàng đế tốt. Ta đăng cơ liền làm một chuyện, chính là khôi phục quan
chép sử cùng gián quan thu thập ý kiến. Chính là vì giám sát gió hướng
trong triều, khiến chính trị trở nên trong sáng cùng công khai, tránh
khỏi tiểu nhân cùng quyền thần, lộng thần che đậy. Ta không dám cam đoan ngày sau ta có mệt mỏi hay không, nhưng ta vẫn sẽ không lười biếng!
Trùng hưng Đại Đường, chế tạo đại sự nghiệp bất thế, vĩnh viễn cũng sẽ
là giấc mộng của ta! Ngươi vừa mới nói câu nói kia ta sẽ nhớ kỹ, quý tại kiên trì!
Tần Tiêu vui mừng gật đầu mỉm cười:
- Làm một nam nhân, khó được cơ hội triển khai khát vọng cả đời. Có thể
gặp được huynh đệ tốt như ngươi, một hoàng đế tốt, cũng là Tần Tiêu này
có phúc. Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định sẽ trở thành một trong
những hoàng đế tốt nhất trong lịch sử Trung Hoa. Chiến lược bên đông
bắc, sau khi ngươi quay về triều cần đi tìm Diêu Sùng, Quách Nguyên Chấn bọn hắn cùng nhau thương nghị tỉ mỉ, tận lực tìm một kết quả thích hợp
với tình hình trong nước nhất. Lần này ta đi qua bên kia sẽ quan sát
thật kỹ, bắt tay giải quyết những vấn đề mà ngươi nói. Có một vị hoàng
đế tốt cùng triều đình đoàn kết ủng hộ, ta tuy rằng không dám nói mình
chắc chắn mã đáo thành công, nhưng ít ra vẫn có gan làm đến tốt nhất.
Ngày nào đông bắc còn Tần Tiêu, sẽ không có người Bắc Địch dám xâm nhập
Trung Nguyên! Đây là lời hứa hẹn cùng quân lệnh trạng của một vị tướng
soái!
Lý Long Cơ cảm kích vui mừng cười:
- Cảm ơn, đại ca!
Khi tiếng gà gáy đầu tiên truyền đến, Tần Tiêu đang thêm than vào bếp lò.
Lý Long Cơ xoay xoay vùng cổ có chút đau nhức, đi ra cửa nhìn nhìn ra
ngoài, không ngờ vẫn còn tối đen. Đầu mùa xuân ngày ngắn đêm dài, sau
tiếng gà gáy hồi lâu trời mới hừng đông.
Lý Long Cơ nhìn thấy
Thạch Thu Giản vẫn đứng thẳng tắp bên ngoài như một cây tiêu thương,
không khỏi có chút hổ thẹn lẫn xấu hổ. Chỉ lo nói chuyện phiếm cùng Tần
Tiêu, càng tán gẫu càng xâm nhập, lại bỏ quên hắn đứng bên ngoài đông
lạnh suốt một đêm. Hán tử giống như được làm bằng sắt thép kia, vẫn
không hề lộ ra chút vẻ lơi lỏng hoặc là mệt mỏi.
Lý Long Cơ vội vàng gọi hắn đi vào, tốt xấu cũng để cho hắn ngồi xuống bên cạnh bếp lò.
Thạch Thu Giản là đội trưởng tuần vệ của Lý Long Cơ lần này, hiện tại xem như là nhân vật tâm phúc bên cạnh hoàng đế.