Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 705: Chương 705: Nhiệt huyết chảy xiết. (1)




Lý Long Cơ nói:

- Thạch tướng quân, hôm nay ta sẽ khởi hành, dọc theo dòng Tương Giang đi xuống Kiếm Nam. Từ hôm nay trở đi ngươi đi theo bên người Tần đại soái, ta hủy bỏ chức vụ hoàng thành ngự suất ti lang tướng của ngươi, phong ngươi làm Tả Uy Vệ tam phẩm tướng quân, làm phó thủ của đại tướng quân Lý Tự Nghiệp, cùng ở dưới trướng Tần đại soái nghe lệnh.

Thạch Thu Giản nhất thời vừa mừng vừa sỡ, vội vàng quỳ xuống:

- Bệ hạ! Vi thần thân là đội trưởng thân vệ đội của bệ hạ, làm sao dám tùy tiện rời đi?

Tần Tiêu cũng nói:

- Phải đó, bệ hạ. Ngài còn lộ trình dài mấy ngàn dặm, vào nam ra bắc, bên người làm sao không ai theo chỉ huy hộ giá? Thạch Thu Giản là trung thần lương tướng, ngài nên mang theo bên người đi.

Lý Long Cơ nhấc tay cho Thạch Thu Giản đứng lên, ban ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên nói:

- Chính bởi vì là trung thần lương tướng mới khiến cho hắn đến bên cạnh ngươi, cùng nhau ra trận giết địch đền đáp quốc gia. Bên cạnh ta vẫn còn người có thể dùng, việc này ngươi không cần phải lo lắng. Phía nam thái bình, đội trưởng thân vệ chỉ cần dùng được là tốt rồi. Ngươi đưa hắn cùng đến đông bắc, có thể phát huy tác dụng vượt xa ở lại bên cạnh ta rất nhiều.

Tần Tiêu vội nói:

- Bệ hạ là vua của một nước, là mạch máu của Đại Đường, làm sao có thể sơ sẩy?

Lý Long Cơ khoát tay chặn lại:

- Nặng nhẹ ta đều nắm giữ, cứ quyết định như vậy đi. Thạch Thu Giản, năm xưa là Tần đại soái một tay đề bạt ngươi, hiện giờ ta đưa ngươi cho hắn, ngươi phải dốc lòng phục vụ không được lãnh đạm!

Sắc mặt Thạch Thu Giản nghiêm túc, hai chân quỳ xuống bái:

- Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định thề sống chết đền đáp bệ hạ, đền đáp Đại Đường, hồi báo ơn tri ngộ của bệ hạ cùng đại nguyên soái!

- Tốt, đứng lên đi.

Lý Long Cơ mỉm cười thản nhiên nói:

- Người có thể được Tần đại soái ngưỡng mộ hẳn là người trung dũng tài giỏi, ta tin tưởng ngươi. Đúng rồi, một chút ta sẽ quay về trên đảo. Hai người cùng đi theo ta, không cần gọi Bình Vương, để cho hắn ngủ.

- Dạ, bệ hạ!

Khi trời vừa sáng ba nam nhân rời khỏi nhà Tần Tiêu, đi về hướng Tương Giang. Thời gian rạng sáng rét lạnh vô cùng. Ba người tăng nhanh bước chân, sau khi lên thuyền, Tần Tiêu khua mái chèo đi tới Kết Tử Châu Đầu. Đội thân vệ hoàng đế vội vàng đi tới nghênh đón, đưa ba người vào đạo quan. Kim Lương Phượng trong bộ đạo bào trắng tinh cung nghênh hoàng đế.

Lý Long Cơ mời Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng đi vào trong đạo quan, chính thức nói:

- Quốc sự ở trước mặt, chúng ta hiện tại nói chính sự. Trẫm chính thức sắc phong Tần Tiêu làm Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, chấp chưởng hết thảy quân sự Hà Bắc, có được quyền tùy thời chém trước tâu sau, chuyên xử lý quyền thượng tấu; Ngoài ra đảm nhiệm U Châu đại đô đốc, thống lĩnh U Châu Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ. Binh bộ sẽ khắc ấn lấy ban thưởng.

Tần Tiêu cung kính vái chào, hô to vạn tuế chuẩn bị tiếp chỉ nhưng vẫn không thấy Lý Long Cơ đưa ra thánh chỉ, chỉ nghe hắn nói tiếp:

- Trẫm phong Kim Lương Phượng làm U Châu đại đô đốc tứ phẩm tư mã, hiệp trợ đại đô đốc trưởng sử Tống Khánh Lễ. Quản lý chính sự dân sinh dân chúng bát châu. Phong Kim Lương Phượng làm Hà Bắc đạo hạnh quân hành quân trưởng sử, trợ giúp quân sự.

Kim Lương Phượng cũng cung kính hô to vạn tuế chuẩn bị tiếp chỉ.

Lý Long Cơ mở ra một hộp gấm xuất ra một phần thánh chỉ, nhìn hai người nói:

- Hai vị ái khanh, việc Hà Bắc cùng việc U Châu liền nhờ hai vị, trẫm ở Trường An chờ đợi tin chiến thắng truyền đến! Vừa rồi trẫm đã tuyên đọc qua ý chỉ, nơi này có một thánh chỉ trống, Tần đại nguyên soái cầm về mời cáo mệnh phu nhân Thượng Quan Uyển Nhi miêu tả viết vào, tức khắc có hiệu lực.

- A!

Tần Tiêu không khỏi hoảng sợ: Chính mình ghi thánh chỉ, đây chẳng phải tương đương khai ra ngân phiếu khống?

Trời ạ! Loại chuyện này mà Lý Long Cơ cũng dám làm, thật sự quá hoang đường!

Nếu truyền đi ra, nhất định sẽ trở thành thiên đại tin tức!

Tần Tiêu vội vàng nói:

- Bệ hạ, thánh chỉ đâu phải trò chơi! Bệ hạ hẳn phải tự mình viết hoặc duyệt qua, sau đó dùng ấn tỳ hạ đạt. Thánh chỉ ủy thác người khác làm thật sự quá mức...

Đang nói Tần Tiêu chợt chứng kiến vẻ mặt cương nghị lộ ý cười của Lý Long Cơ, không khỏi có chút ngây ngẩn cả người.

Kim Lương Phượng tự nhiên cũng không ngớt lời khuyên can, ngăn cản Lý Long Cơ làm như vậy.

Lý Long Cơ hờ hững nói:

- Việc nhỏ thôi, không cần khẩn trương. Ý của trẫm đã nói là làm, thánh chỉ chỉ là đi ngang qua sân khấu. Lần này đi tuần trẫm vốn dẫn theo thái tử chiếm sự Khương Sư Độ chuyên ghi chép, nhưng trẫm đã lưu người này ở tại Hà Bắc làm khâm sai giám sát sử. Các ngươi đi qua bên kia tự nhiên sẽ gặp mặt, đến lúc đó cần cùng nhau cộng sự. Chữ viết của Thượng Quan Uyển Nhi xuất chúng, quen viết thánh chỉ, làm phiền nàng động tay một chút không phải là không thể được!

Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng đưa mắt nhìn nhau:

- Vậy...

Lý Long Cơ nghiêm mặt nói:

- Hai vị ái khanh, còn không tiếp chỉ?

Hai người Tần Tiêu đành cung kính tiếp nhận thánh chỉ, đứng dậy. Lý Long Cơ thản nhiên mỉm cười nói:

- Tốt lắm, lần này đến Trường Cát có thể nói được thu hoạch rất nhiều. Thứ nhất mời hai vị ái khanh rời núi, thứ hai cũng được gặp mặt người thân cùng huynh đệ. Kim tiên sinh, ngươi đi ra ngoài nói với bọn họ, hiện tại bắt đầu thu thập thuyền chuẩn bị khởi giá xuôi nam.

- Dạ.

Kim Lương Phượng cung kính rời khỏi, cảm thấy thật rõ ràng, hoàng đế cùng Tần Tiêu còn chuyện muốn nói.

Tần Tiêu nhìn thấy Kim Lương Phượng rời đi, cầm thánh chỉ trong tay hỏi:

- Bệ hạ, thánh chỉ trống này có phải do ta tùy tiện điền vào hay không đây?

- Ha ha!

Lý Long Cơ nở nụ cười:

- Tùy ý.

Tần Tiêu lắc đầu cười:

- Bỏ đi, chuyện khi quân ta mặc kệ thì tốt hơn. Tuy chữ của ta khó xem một chút, tốt xấu vẫn có thể gặp mặt người. Nếu không hiện tại tự tay ta viết đi.

- Ngươi không nhìn thấy trong phòng này cũng không có văn phòng tứ bảo sao? Đây là tĩnh thất tu đạo của Kim Lương Phượng, không phải thư phòng.

Lý Long Cơ cười khẽ:

- Đừng mãi quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này làm gì, chẳng khác gì một phụ nhân. Nếu ngay cả ngươi mà ta cũng không tin được, còn đi tín nhiệm ai được đây?

Trong lòng Tần Tiêu chấn động, không khỏi nghĩ thầm: Lý Long Cơ, mấy năm không gặp ngươi quả nhiên biến hóa rất lớn! Tuy rằng chỉ là một hành động nho nhỏ thế này, mang theo hiềm nghi lung lạc lòng người thật lớn nhưng ta không thể không bội phục biểu hiện của ngươi thật sự rất đại khí, thật tự tin, rất cao minh. Lấy thành đổi tín, tín nhiệm lẫn nhau, ngươi biểu lộ tin tức này với ta, cho ta uống thuốc an thần sao?

Trong lòng ngươi cũng rõ ràng hiểu được bởi vì chuyện đấu tranh chính trị cùng từ quan mấy năm trước, trong lòng ta nhất định vẫn còn băn khoăn. Vì thế ngươi tỏ rõ chân thành tuyệt đối tín nhiệm ta, đúng không? Vua tôi không cố kỵ, tự nhiên hết thảy dễ làm. Ngươi đem binh quyền Hà Bắc đều giao trên tay ta, sau đó tỏ vẻ ngươi tuyệt đối tín nhiệm ta...ta còn có thể nói cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.