- Đại soái, nhân dân Khiết Đan là vô tội, dân chúng Khiết Đan
cũng thiện lương! Trước đó vài ngày đại quân bắt tới dân chúng trên thảo nguyên, bọn họ chỉ là dân chăn nuôi bình thường, bọn họ chỉ muốn nuôi
dê bò của mình, mang theo thê tử của mình trải qua cuộc sống bình
thường. Đại soái! Dân chúng Trung Nguyên bị Bắc Địch sát hại hoặc giết
người cướp của, thân là đồng bào các vị cũng thương tâm cũng phẫn nộ;
đồng dạng nếu đại soái giết hại những dân chúng bình thường kia, cũng sẽ đưa tới lời oán trách của dân chúng tại Khiết Đan!
Tần Tiêu cau chặt mày, hít sâu một hơi, đưa tay kéo ra Tần Ảnh, nói:
- Ảnh Tử, ta chưa từng nghĩ tới muốn giết những dân chúng bình thường
kia. Trung Nguyên là quốc gia tôn trọng hòa bình cùng lễ nghi. Tuy rằng
ta bắt bọn họ nhưng ta tuyệt đối sẽ không tùy ý giết hại. Nhưng chiến
tranh cũng mang ý nghĩa tử vong. Nếu muốn sau này ta không giết người
Khiết Đan, chỉ sợ ta làm không được. Dù sao ta chỉ là quân nhân, chỉ có
thể chấp hành trách nhiệm mà hoàng đế cùng triều đình giao cho. Nếu
không giết người, vậy ý nghĩa sẽ bị người giết. Điểm này không cần ta
nhiều lời ngươi cũng hiểu được đi? Bắc Địch – bất kể là Khiết Đan hay
Hề, Đột Quyết, Mạt Hạt, Thất Vi đều từng giết qua người Trung Nguyên.
Nhưng chúng ta cũng sẽ không đơn giản đi ăn miếng trả miếng đem dân
chúng bình thường làm báo phục. Ta cũng sẽ không chỉ dựa vào giết chóc
đi giải quyết vấn đề. Chuyện khác đều liên lụy tới quân cơ, chính ngươi
tự mình lý giải.
Con mắt duy nhất của Tần Ảnh thoáng híp lại, thần sắc có chút ảm đạm gật đầu:
- Tôi hiểu được. Hai nước giao phong muốn không tử vong là chuyện không
khả năng. Ảnh Tử chỉ mong đại soái tận lực đừng làm cho nhiều người vô
tội lâm nạn. Nhưng lên chiến trường Ảnh Tử vẫn chỉ vì đại soái, sẽ giúp
đại soái giết chết binh lính Khiết Đan, cho dù hắn là huynh đệ đồng bào
của tôi. Lên chiến trường chỉ còn là địch nhân! Ảnh Tử cũng là quân
nhân, bất kể là trong quá khứ, hay là hiện tại đều hiểu được điểm này!
Tần Tiêu lộ nụ cười, vỗ vỗ vai hắn nói:
- Đừng quá miễn cưỡng chính mình, Ảnh Tử. Nếu ngươi nguyện ý tùy thời đều có thể trở về Khiết Đan, ta quyết sẽ không ngăn cản ngươi. Dù sao trở
về tổ quốc của mình cùng người thân mình đoàn tụ chung một chỗ đây là
quyền lợi cùng tự do của mỗi người. Khi nào muốn đi thì cứ đi đi thôi.
- Không! Tôi sẽ không đi!
Tần Ảnh kích động nói:
- Tuy rằng tôi là người Khiết Đan, nhưng hiểu được thị phi cùng nghĩa
khí. Hiện tại Khiết Đan là gian nhân đương đạo, Lý Thất Hoạt, Khả Đột Vu cấu kết Đột Quyết làm hại bốn phương, bọn họ chính là nguồn gốc gây tai họa Khiết Đan! Nếu muốn cứu dân chúng Khiết Đan, phải đối phó bọn hắn!
Mà bọn hắn cũng chính là cừu nhân của tôi. Cho dù Ảnh Tử bị người Khiết
Đan mắng chửi là phản đồ cũng vô oán vô hối đi theo bên người đại soái,
thẳng tới ngày nào có thể giết chết Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu, làm
cho người Khiết Đan có thể lần nữa vượt qua những ngày tháng an bình!
Tần Tiêu nhìn vào mắt hắn, gật gật đầu:
- Tốt, ta biết tâm ý của ngươi. Ta tận lực sẽ không giết quá nhiều người, chỉ có thể như vậy, ngươi hiểu?
- Đa tạ đại soái!
Tần Ảnh nghiêm túc dập đầu ba lần.
Tần Tiêu vừa suy nghĩ vừa đi vào trong hậu viện. Bên trong truyền ra hương
vị thực vật thơm ngát, thanh âm tiếng cười khúc khích như chuông bạc
không ngừng vang lên.
Tần Tiêu lập tức đem những chuyện phiền não ném sang một bên, vui vẻ kêu to:
- Các bảo bối, ta trở về đây! Ăn cơm thôi!
Sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, Tần Tiêu gọi xe ngựa cho ba nữ tử
lên ngồi, bản thân cưỡi ngựa đi ra hậu viện. Mỗi ngày Tần Tiêu đều đi
kiểm tra bốn cửa thành cùng giám sát huấn luyện Hổ Kỵ sư. Hiện tại có
thể đưa cả ba nàng cùng nhau ra ngoài đến thảo nguyên cửa nam tán giải
sầu, dạy Dương Ngọc Hoàn cưỡi ngựa.
Ra khỏi thành, Tần Tiêu để
Mặc Y đưa hai a đầu đi chơi ngoài đại thảo nguyên, bản thân hắn đi tới
quân doanh Hổ Kỵ sư. Trước đó tuy đã xuất chinh vài ngày nhưng vẫn chưa
từng động đao thương, chỉ để các chiến sĩ cảm thụ một chút không khí
chiến trường.
Hiện tại cảm xúc của mọi người tăng vọt, sĩ khí
dâng trào. Trên sân huấn luyện càng thêm sôi sục ngất trời hơn ngày xưa. Nhóm người Hoàn Tử Đan đang nghiêm khắc chỉ đạo các hạng huấn luyện cho Hổ Kỵ sư. Tần Tiêu cũng không an bài tướng quân chỉ huy mà tự mình trực tiếp thống lĩnh. Ngoài hắn ra, chỉ có Hoàn Tử Đan cùng người của Thiên
Binh Giám xem như là lãnh đạo trực tiếp của họ. Nhưng họ cũng không có
quyền lực điều động binh mã. Một đội ngũ trung tâm tinh nhuệ như vậy,
Tần Tiêu đương nhiên phải nắm giữ chặt chẽ trong tay.
Tần Tiêu
quan sát một lúc sau đó cưỡi ngựa đi ra quân doanh, chạy tới đại thảo
nguyên, trong lòng thầm nghĩ: Đã đến, gần một năm toàn bộ công tác đều
chuẩn bị gần xong. Lý Long Cơ, có phải ngươi đợi thật nóng lòng rồi hay
không? Hiện tại rốt cục đã tới thời điểm thu hoạch kết quả. Đại tướng
biên cương, nguyên soái trấn biên, nhìn qua như uy phong vô hạn kỳ thật
cũng không phải là một chuyện tốt. Ta thật muốn sớm thu phục xong chuyện nơi này, tiếp tục trải qua những ngày tháng tiêu diêu của ta đâu!
Hai ngày sau bên trong phủ đại đô đốc thật náo nhiệt. Thứ sử tám châu cùng
các vị tướng quân, trưởng sử, tư mã đều tụ hội đến đây. Kể cả Hà Bắc
khâm sai Tống Khánh Lễ, tiễn lương sứ Cao Lực Sĩ cũng có mặt.
Trong phòng nghị sự Tần Tiêu ngồi trên chủ vị, bên trái phía dưới là Tống
Khánh Lễ, Kim Lương Phượng cùng Cao Lực Sĩ bọn họ, bên phải phía dưới là nhóm võ tướng Lý Tự Nghiệp. Những quan chức cao cấp cũng lên tới vài
chục người đều đến đầy đủ.
Sau một lúc chào hỏi hàn huyên, Tần
Tiêu đứng dậy khẽ giơ tay, mọi người nhất thời yên tĩnh trở lại, cùng
nhau nhìn lên vị đại đô đốc, đại nguyên soái trẻ tuổi trước mặt. Tần
Tiêu khẽ hắng giọng, lớn tiếng nói:
- Chư vị đồng liêu, Tần Tiêu
đã đi vào U Châu gần một năm, đây là lần đầu tiên mời mọi người cùng tụ
họp nghị sự. Qua thêm hai ba tháng là đến Tết. Trước khi mùa đông đông
bắc đến, chúng ta tề tụ một chỗ đem toàn bộ vấn đề về quân sự dân sinh
xử lý rõ ràng, không thể để xuất hiện sơ sẩy. Tống đại nhân, ngươi là
khâm sai Hà Bắc, đối với tình huống các nơi trong Hà Bắc khá hiểu biết,
không bằng mời ngươi đến nói tình huống đại khái của Hà Bắc hiện tại thế nào?
Tống Khánh Lễ đứng lên, đi tới trước thi lễ với Tần Tiêu:
- Dạ, đại soái.
Tống Khánh Lễ lớn tiếng nói:
- Một năm này từ sau khi đại soái đến Hà Bắc, bất kể là cứu tế hay an
dân, các hạng công việc đều triển khai hết sức thuận lợi. Cũng may mắn
được ông trời chiếu cố, năm nay Hoàng Hà không bị lũ lụt, châu chấu cũng không tiếp tục gây náo loạn. Hoàng thượng ban xuống thiên ân, gẩy xuống thật nhiều tài chính, phát vào cho các châu các huyện cùng quân đội.
Trải qua một năm nay ba mươi vạn dân lưu lạc Hà Bắc trên cơ bản đã được
ổn định lại, hộ khẩu cũng đã an cư xuống. Sản xuất đang trong thời điểm
khôi phục, đúng là đáng mừng! Tiếp theo bổn quan đã khảo sát tình huống
các châu huyện, thông báo với các vị đồng nghiệp một chút.