Tần Tiêu ngồi trên soái vị lẳng lặng lắng nghe Tống Khánh Lễ báo
cáo tường tận tình hình hộ khẩu các châu huyện, sản xuất cùng tình huống cứu tế. Từ trước khi đến Hà Bắc, Tần Tiêu đã nói thật rõ ràng với Lý
Long Cơ, mình chỉ quản quân sự, mặc kệ chính sự. Tống Khánh Lễ là do
triều đình phái tới chủ quản nông nghiệp thủy lợi cùng công việc dân
sinh toàn bộ Hà Bắc.
Hơn nữa có thêm trưởng sử Khương Sư Độ quản
lý chính sự tám châu của U Châu đại đô đốc phủ, hai người bọn họ có thể
nói là xử lý toàn bộ công việc chính trị dân sinh của Hà Bắc. Trong lòng Tần Tiêu thầm suy tư: đem quân sự cùng chính trị phân tách, như vậy mọi người mới dễ quản lý cùng chịu trách nhiệm, sẽ không hình thành việc
cắt cứ địa phương.
Nếu ban hành chế độ tiết độ sứ, như vậy thuế
má dưới châu huyện không cần nộp lên trên, quan chức có quyền tùy ý bổ
nhiệm bãi miễn, binh mã chỉ biết tiết độ sứ mà không biết tới triều
đình, hơn nữa chức vị tiết độ sứ còn là do con cháu thừa kế…Giang sơn
Đại Đường trong lịch sử bởi vì tiết độ sứ làm loạn mà tan mất, hắn cũng
không cho phép tiền lệ này mở rộng. Trong địa phương Hà Bắc hắn phải làm gương mẫu cho việc “chia tách quân sự cùng chính trị”, để các địa
phương khách ngày sau dựa theo mà tham khảo thực hiện.
Cho dù là
đại nguyên soái cũng không thể quản hết được chính sự dân sinh. Nếu
không có người của triều đình phái đến làm việc, quân trấn cũng không
biết nghe theo ai. Hợp tác lẫn nhau, dựa vào nhau cùng kiềm chế nhau
chính là phương pháp tốt nhất.
Tống Khánh Lễ thao thao bất tuyệt
nói thật lâu, cuối cùng cũng nói xong. Nói tóm lại hiện tại tình thế Hà
Bắc xem như khá khả quan. Sang năm quân dân Hà Bắc đã có thể hoàn toàn
độc lập, không cần đưa tay đòi lương hướng với triều đình.
Tần Tiêu hài lòng nói:
- Giúp an dân thiên tai, khơi thông Đại Vận Hà, khôi phục sản xuất, Tống
đại nhân thật sự là công đức vô lượng! Nhưng dọc theo Đại Vận Hà dàn xếp ba mươi vạn dân lưu lạc, có phải căng thẳng một ít hay không?
Tống Khánh Lễ nói:
- Đại soái minh giám, trước mắt cũng chỉ còn tồn tại vấn đề này có chút
xử lý chưa tốt lắm. Ba mươi vạn người, ước chừng chỉ dàn xếp mười vạn
người định cư, còn có hai mươi vạn đang ở trong trướng bồng lâm thời tại công trường. Những người này sang năm mới có thể lần lượt an bài tới
các châu huyện. Bởi vì cần phân phối đất vườn, tạo tịch nhập hộ, đây đều là việc tốn thời gian cùng tinh lực. Các đồng liêu tại Hà Bắc các nơi
đều đã tận lực…
Tần Tiêu thoáng cười nói:
- Việc này Tống
đại nhân làm rất khá, thật sự là có công lớn với triều đình cùng xã tắc! Nhưng nhất định phải an bài tốt hai mươi vạn dân lưu lạc qua mùa đông
năm nay, không thể để chết cóng hay đói khát mà chết người nào. Cao Lực
Sĩ, ngươi điều phối vật tư qua mùa đông cho quân dân hiện tại ra sao?
Cao Lực Sĩ đứng lên chắp tay nói:
- Hồi đại soái, triều đình gẩy xuống áo bông chăn bông cùng vật tư mà ty
chức thu mua từ các nơi cũng đủ cho bốn năm mươi vạn người sử dụng. Một
lượng lớn vật tư đã được đưa lên thuyền, phỏng chừng trong tháng này có
thể vận đến U Châu, trước tiên giải quyết vượt mùa đông cho quân đội.
Vùng U Châu là nơi lạnh nhất, chờ sau khi giải quyết xong nỗi lo cho
quân đội thì vật tư dành cho dân lưu lạc cũng sẽ được đưa đến tiếp sau.
- Phải nhanh một chút, hơn nữa cần có miên phục cho mọi người chống lạnh tốt hơn.
Tần Tiêu nói:
- Như vậy đi, khoảng trung tuần tháng sau cố gắng để ba mươi vạn dân lưu
lạc đều có được miên phục cùng chăn bông. Mặt khác ngươi mua thêm than
củi cùng thức ăn gia súc. Khu vực đông bắc này thật quá lạnh! Đến lúc đó hắt nước còn thành băng, nếu ngựa không được giữ ấm phải chết cóng, lại càng không cần nói là người. Tống đại nhân, Cao đại nhân, tính mạng của đại quân U Châu cùng dân lưu lạc Hà Bắc đều nắm trên tay các ngươi. Mùa đông năm nay có thể vượt qua được hay không, là do các ngươi xử lý!
Hai người cùng đồng thanh:
- Đại soái yên tâm, ty chức cam đoan sẽ không bỏ sót bất cứ người ngựa nào!
Tần Tiêu hài lòng gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ:
- Sang năm nhất định cần thu phục Doanh Châu, đến lúc đó bất kể là dân
phu hay dân chúng đều sẽ di chuyển rất nhiều người qua đây. Hai mươi vạn dân lưu lạc còn chưa ổn định vừa lúc điều về bên kia. Trước mắt không
bày chút ân uy, sao có thể khiến cho trăm họ an tâm di chuyển đây? Doanh Châu còn lạnh hơn cả U Châu!
Kế tiếp do Kim Lương Phượng chủ trì hội nghị, tổng kết các hạng tình huống của quân đội trong một năm nay,
từ huấn luyện đến trang bị cùng việc thưởng phạt thăng chức cho các
tướng sĩ, đều làm ra giới thiệu thật hệ thống.
Cuối cùng Kim
Lương Phượng nói đến tình huống xuất chinh gần nhất, tự nhiên không cần
đem chiến lược chiến thuật nói rõ ràng với các vị đồng liêu, chỉ nói
xuất động đại quân, kinh sợ quân địch, cứu về dân chúng, cùng với việc
đánh chết hai ngàn binh sĩ Khiết Đan, các quan văn nhất thời vỗ tay khen ngợi:
- Đã lâu chưa từng nghe qua tin chiến thắng như vậy thôi!
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm bật cười: các ngươi biết cái gì! Tin chiến thắng
thì tin chiến thắng, các ngươi cứ tuyên dương đi xuống, làm quan chức
cùng dân chúng bên dưới đều có thể phấn chấn sĩ khí.
Kim Lương Phượng thật giảo hoạt, nói xong tin chiến thắng lại lên tiếng:
- Nhưng lần này tuy thắng lợi, thiên binh thừa Hoàn Tử Đan đảm nhiệm tiên phong lại làm trái quân lệnh của đại soái, theo như quân quy nên chém!
Mọi người cùng kêu lên:
- A, đánh thắng trận mà còn chém hay sao?
Kim Lương Phượng khoát tay cho mọi người yên tĩnh trở lại:
- Theo như quân quy là nên chém, nhưng hắn cũng có công, có thể triệt
tiêu một phần tội. Bổn quan đã xem xét, đề nghị phán hắn ba mươi quân
trượng, phạt nửa năm bổng lộc.
Các quan viên nhất thời sôi nổi nghị luận, nhất trí cho rằng “người đánh thắng trận, xử phạt như thế thì quá nặng”.
Tần Tiêu lẳng lặng ngồi ở soái vị, nghe người bên dưới xì xào bàn tán.
Trong lòng cảm thấy buồn cười: Kim Lương Phượng ah, thật đúng là lão hồ
ly. Cố ý nhắc tới tin chiến thắng trước tiên, sau đó mới nói đến xử
phạt. Như vậy mọi người sẽ cùng nhau cầu tình, muốn phạt nặng Hoàn Tử
Đan cũng không thể nào.
Quả nhiên,
do Lý Tự Nghiệp dẫn đầu nhóm võ tướng, do Khương Sư Độ dẫn đầu nhóm quan văn, cùng nhau đi ra cầu tình cho Hoàn Tử Đan. Tần Tiêu tùy ý cho bọn
họ tranh cãi ầm ĩ một trận, vỗ bàn đứng lên nói:
- Quân lệnh như
núi, nếu không có quân lệnh ước thúc sau này bổn soái làm sao đi quản
thúc đại quân? Tuy rằng Hoàn Tử Đan là người của Thiên Binh Giám, nhưng
đồng thời cũng là đội trưởng thân vệ đội của bổn soái, nhất định phải
làm việc theo quân lệnh của ta. Nhưng nếu các vị đồng liêu thay hắn cầu
tình, thì tạm phán mười quân trượng đi, hai mươi quân trượng còn lại tạm thời để đó ghi nhớ, cho hắn cơ hội lập công chuộc tội. Bổng lộc thì
khẳng định phải phạt, không cho chút giáo huấn làm sao cho hắn ghi nhớ
được?
Mọi người vừa nghe cũng xem như hợp lý, đều im lặng. Nhưng
trong lòng ai cũng nói thầm: đối với đồ đệ của mình cũng nhẫn tâm hạ thủ như vậy, đại soái trị quân thật đúng là nghiêm!