- Hôm nay ta hỏi ngươi chỉ là muốn cầu an tâm, muốn chứng minh cảm giác
của ta không sai. Đến cuối cùng chúng ta có thể ở cùng một chỗ với nhau
hay không. Uyển Nhi thật sự không dám cầu xa vời. Cửa quan sâu như biển, Uyển Nhi chưa bao giờ có cảm tưởng lúc nào đó có thể đi ra ngoài. Tuy Uyển Nhi là nữ quan, nhưng trên thực tế căn bản chỉ là nô tài trong
cung mà thôi, muốn rời khỏi nội cung dễ vậy sao. Cho nên ta chỉ muốn cảm nhận phong tình một chút. Ưa thích thì ưa thích, yêu thì yêu, ta tranh
thủ có phải hay không, đều không có vấn đề gì. Uyển Nhi, không oán không hối.
Tần Tiêu nhíu mày, nói khẽ:
- Uyển Nhi... Đừng nản chí như vậy. Tin tưởng ta một ngày nào đó ta sẽ
mang ngươi rời khỏi nội cung, trở thành một nữ tử bình thường, làm nữ
nhân của Tần Tiêu ta!
Thượng Quan Uyển Nhi tựa vào ngực của phía Tần Tiêu, trong mắt đã có
nước mắt tuôn ra như suối, trong cổ nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ gật đầu.
- Khục khục khục...
Tần Tiêu cười khổ lắc đầu:
- Nha đầu kia...
Thượng Quan Uyển Nhi hít sâu mấy hơi, đè nén nghẹn ngào của mình, nói:
- Đi thôi. Đừng làm cho Tiên Nhi hiểu lầm cái gì. Ngươi nói cho nàng
biết Uyển Nhi chỉ muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình mà thôi, cũng
không thực sự cướp ngươi từ nàng. Tiên Nhi thật sự là cô nương tốt thích hợp làm thê tử của ngươi. Uyển Nhi luôn luôn có chút ít mặc cảm. Tối
thiểu nhất không có ý chí và khí độ như nàng. Vừa rồi nàng nhìn thấy
chúng ta ôm nhau thì không nói cái gì, chỉ lặng yên rời đi. Ai, nàng làm sao không biết đây chỉ là...
Tần Tiêu cũng không biết nên nói cái gì với Thượng Quan Uyển Nhi nữa,
lại vướng bận nha đầu Tử Địch làm cái bóng đèn cực sáng, đành phải thở
dài một hơi, khinh thân rời đi.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống trước gương đồng, lẳng lặng nhìn nước mắt của mình chảy xuống, nói:
- Đã đủ rồi... Tối thiểu nhất ta còn hơn Bạch Tố Trinh đi khắp Kim Sơn...
Bên ngoài cổng tròn Tử Địch tức giận nhìn qua Tần Tiêu lưng, mang hắn đi vào khuê phòng của Lý Tiên Huệ, thấp thấp giọng mắng:
- Đại sắc lang! Hoa tâm đại củ cải! Đứng núi này trông núi nọ! Tiên Nhi tức giận, thật sự tức giận! Ngươi sắp xong đời!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ, thật không biết nha đầu nói cái gì.
Vừa vào phòn của Lý Tiên Huệ, Lý Tiên Huệ vẫn như bình thường cười nhạt nói:
- Tử Địch, đừng làm rộn.
Tử Địch cười ‘ khanh khách ’ hai tiếng, như tên trộm trốn đi.
Tần Tiêu nhìn qua Lý Tiên Huệ, không biết câu nói đầu tiên nên nói cái gì.
- Tiến đến ngồi đi, Tần đại ca.
Lý Tiên Huệ nhảy lên tránh đi, lạnh nhạt cười nói:
Tần Tiêu đi vào bên trong ngồi xuống, Lý Tiên Huệ chân thành ngồi bên cạnh hắn, mở miệng nói chuyện trước:
- Tần đại ca, kỳ thật ta biết rõ ngươi ưa thích Thượng Quan Uyển Nhi.
Tiên Nhi tuyệt đối không tức giận, thật đấy. Đầu tiên là nàng xinh đẹp
đa tài và tâm địa thiện lương, hơn nữa là ân nhân cứu mạng của Tiên Nhi; còn nữa, trí tuệ cùng kiến thức của nàng cũng rất xứng đôi với Tần đại
ca, có thể cho ngươi rất nhiều trợ giúp; hơn nữa trọng yếu nhất nàng
thật tâm thích ngươi. Cho nên Tần đại ca nếu có thể lấy Thượng Quan Uyển Nhi, Tiên Nhi sẽ vui vẻ thay ngươi.
- Vui vẻ thay ta thì không cần.
Tần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Thượng Quan Uyển Nhi chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn nội tâm của mình.
Chính cô ta biết rõ muốn rời khỏi nội cung là khó hơn lên trời. Hơn nữa
nàng cũng biết ta thích nhất chính là Tiên Nhi.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng cúi đầu xuống, xấu hổ nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật hai ngày qua Thượng Quan Uyển Nhi trò chuyện với ta rất nhiều, cũng nói không ít chuyện của các ngươi. Nàng đã từng nói qua nếu ưa
thích thì lấy hết dũng khí đi tranh thủ. Cho dù cuối cùng không chiếm
được cũng không oán không hối. Tiên Nhi quả nhiên là bội phục gan dạ của nàng... Tần đại ca, ngươi là nam nhân tốt, đáng giá quý trọng, nên
tranh thủ thì không được vứt bỏ. Kỳ thật ta cũng không biết nên nói thế
nào, nghe thì đúng là có chút vớ vẩn cùng dối trá. Nhưng mà Tiên Nhi
tuyệt đối không ăn dấm chua của Uyển Nhi.
Tần Tiêu ‘ a ’ một tiếng cười ra tiếng, trong lòng nghĩ: nữ tử Đại Đường này thật đúng là có ý tứ... Nhưng mà cũng khó có được, người như Tiên
Nhi cùng Uyển Nhi chính là tình địch hợp ý...
Chuyện này hẳn là hồng phúc tề thiên, nhưng mà ai kiêu ngạo? Đây chính
là chuyện khó giải quyết! Dù sao hiện tại đẳng cấp chế độ nghiêm lắm.
Thê cùng thiếp có thân phận cũng không khác gì nhau.
Hẳn là nàng quyết định chơi đoán số rút thâm quyết định?
Vào giờ mẹo cửa thành Trường An vừa vặn mở ra nửa canh giờ, cửa Đông Duyên Hưng Môn đó có hai người ngựa lực lưỡng đứng đó.
Tần Tiêu kim giáp ngựa vàng, áo bào nón trụ mang theo Điền Trân cùng Lý
Tự Nghiệp tới đây, đi vào chỗ cửa thành, nhìn qua binh sĩ thủ thành nói:
- Tả Vệ Suất phụng mệnh ra khỏi thành, thỉnh cho đi.
Sau đó đưa tiết phù điều động binh mã của Binh Bộ.
Quan thủ thành nhận ra Tần Tiêu cuống quít chạy xuống dưới cổng thành, tiếp nhận tiết phù kiểm tra một phen, chắp tay nói:
- Tần tướng quân, Tả Vệ Suất chính là hoàng gia vệ suất, sao điều đi ra
ngoài thành? Ah, tướng quân chớ trách, tiểu nhân chỉ nghi vấn theo thông lệ thôi...
Tần Tiêu cất kỹ tiết phù, bất động thanh sắc nói ra:
- Hành quân cơ mật, không tiện trả lời.
Quan thủ thành cũng không dám dong dài, loại nhân vật cấp đại suất này
là người hắn không thể trêu vào, tránh qua một bên, vung tay lên:
- Cho Tần tướng quân đi.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Cảm tạ, thỉnh chuyển cáo nam nha Đại Đô Đốc Vệ Vương điện hạ nói Tần
Tiêu rời kinh một thời gian, sau khi trở về sẽ ôn chuyện với hắn.
Quan thủ thành chắp tay thở dài:
- Tướng quân yên tâm, tiểu nhân nhất định chuyển đạt.
Tần Tiêu "Ân" một tiếng, roi ngựa quát:
- Ra khỏi thành!
Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân cười ngự song song, ba ngàn quân đi ra khỏi
Đông Duyên Hưng Môn. Tả Vệ Suất này quân nghi và trang bị đúng là nhất
lưu, đều nhịp thanh thế hiển hách. Dùng cách nói của đám binh sĩ thủ
thành thì: Hoàng Gia Vệ Suất mặc thật đẹp, tạo thế phô trương lớn, nhưng mà trên chiến trường chính là bao cỏ, trông thì ngon mà lại là công tử bột không dùng được.
Ra khỏi thành huấn luyện dã ngoại. Chuyện này đối với Tả Vệ Suất mà nói
thật sự là lần đầu tiên. Các binh sĩ tràn đầy hưng phấn và cảm giác mới
lạ, sĩ khí quân đội đại trướng. Ngày hôm qua Tần Tiêu bắn tiếng nói sợ
khổ sợ mệt mỏi có thể xéo đi, trừ mấy tên thiếu gia thân thể hư bệnh đi
cửa sau thì cũng không ai rời đi, người không đi không tới hai mươi
người. Tần Tiêu nhìn ở trong mắt, cười trong lòng:
- Những công tử binh này ngày bình thường cũng đã nhàn chán lắm rồi,
đụng chuyện mới lạ nên háo hức tham gia, nhưng không biết sau huấn luyện có bao nhiêu người kiên trì được đây. Nhưng mà cho dù không kiên trì
được cũng không phải do bọn chúng, chỉ cần ra khỏi thành Trường An và
bắt dầu huấn luyện thì người nào có tiêu cực lãnh đạm thì xúc phạm quân
lệnh rồi.
Công tử quân cậu ấm chuẩn bị thoát thai hoán cốt.