Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Câu vừa rồi là thật.
- Coi như vậy đi. Nếu ngươi đã đều quyết định thì quân lệnh như núi, nói ra thì không thể nuốt lời.
Thượng Quan Uyển Nhi chung quy vẫn còn có chút thất lạc, nói:
- Nhưng mà mấy ngày nay ta vẫn ở lại chỗ của ngươi. Nếu ngươi có rãnh... Ta biết rõ ngươi chín thành là không có, nhưng mà ta hy vọng ngươi trở
về có thể giúp ta.
Thượng Quan Uyển Nhi nói xong lời cuối cùng thì âm thanh càng nhỏ. Cơ hồ đều nghe không được.
Trách không được người ta nói, mỹ nhân hương, anh hùng mộ. Nhìn thấy bộ
dạng này của Thượng Quan Uyển Nhi thì Tần Tiêu cơ hồ không còn tâm tư đi huấn luyện. Nhưng cẩn thận tưởng tượng vẫn thấy làm chính sự quan trọng hơn. Còn nhi nữ tình trường này với hắn mà nói cũng phải có thực lực và tư cách làm hậu thuẫn. Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi kể cả Mặc Y
cùng Tử Địch ở bên cạnh mình, nếu mình không có được thực lực cường
hoành thì chỉ làm liên lụy gây tai họa cho các nàng mà thôi.
Tần Tiêu nghĩ tới Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông đùa giỡn Thượng Quan Uyển Nhi thì nhịn không được tức giận, nhưng hiện tại cũng chỉ có
thể giương mắt nhìn, không có biện pháp, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói
ra:
- Uyển Nhi, không bằng ngươi xin hoàng đế nghỉ dài hạn, nghỉ ngơi một hai năm gì đo được không?
- Ngươi ngốc à, không có khả năng!
Thượng Quan Uyển Nhi giống như nhắc tới chuyện trong cung thì trên mặt đầy mây đen.
- Có thể cho ta nghỉ năm ngày đã là ân huệ lớn lao rồi, ngươi yên tâm,
bọn người Trương Dịch Chi muốn khi dễ ta thì ta dù có chết cũng không
cho bọn chúng đụng ta.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, hận không thể hiện tại chạy vào trong hoàng
cung giết hai tên khốn kia thật thống khoái, kìm lòng không được cầm tay của Thượng Quan Uyển Nhi, trầm giọng nói ra:
- Uyển Nhi, đừng nói cái gì mà chết hay không, ngươi nhất định phải sống thật tốt. Bọn họ khi dễ ngươi thì ngươi lặng lẽ nói cho hoàng đế nghe,
bản thân cũng chú ý một chút không cho chúng cơ hội này. Ta tin tưởng
không bao lâu bọn chúng sẽ không có biện pháp kêu ngạo như vậy.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Thượng Quan Uyển Nhi kinh nghi nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Ngươi đừng ngớ ngẩn nha!
Tần Tiêu cười:
- Yên tâm, không biết Uyển Nhi ngươi có nghĩ tới, hiện tại Vũ Hoàng
tuổi tác đã cao, hai tên yêu loạn triều này có thể duy trì tình huống
này vĩnh viễn được sao? Đợi cho nhiều người tức giận bộc phát thì ngày
nào đó... Hơn nữa ta tin tưởng ngày nào đó cũng sẽ không lâu.
- Ai, chỉ hy vọng như thế a.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ giọng cảm thán, Tần Tiêu an ủi nàng.
Trong nội tâm Tần Tiêu đang suy nghĩ: hình như ta nhớ rõ trong lịch sử
thì những năm cuối đời của Võ Tắc Thiên sẽ sinh ra biến loạn cung đình,
giết hai tên yêu nhân này và bức Võ Tắc Thiên thoái vị. Chỉ không biết
hiện tại đoạn lịch sử hỗn loạn này có xảy ra hay không?
- Con mẹ nó!
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm nghĩ:
- Nếu không phải theo quỹ tích vận hành, ta cũng ảnh hưởng lên con đường này rồi! Cho dù không bức Võ Tắc Thiên thoái vị, cũng phải nghĩ biện
pháp diệt hai tên yêu nhân này!
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy ánh mắt của Tần Tiêu đầy lửa giận và sắc
mặt thay đổi thất thường, nàng cảm thấy kỳ lạ nên thò tay lắc lắc trước
mặt của hắn.
- Nghĩ cái gì thế? Ta nói ngươi có phải ưa thích ngẩn người như lão già hay không đấy?
- Ah, không có việc gì!
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, xấu hổ cười cười, nói:
- Uyển Nhi, ngươi phải đáp ứng ta bất kể như thế nào ngươi phải sống
trong nội cung không hao tổn gì, phải nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ mình
có biết không? Ngươi bây giờ đang ở trong triều đình, cho dù là nhân vật bình thường thì sao có thể để huynh đệ Trương gia khi dễ sao? Kỳ thật
ngươi có thể nghĩ ít biện pháp nắm một chút thứ gì đó của huynh đệ
Trương gia này... Ân, có đôi khi loại thủ đoạn phi thường cũng phi
thường hữu hiệu, ngươi nhớ đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi liên tiếp gật đầu:
- Ân, kỳ thật ta cũng đã nghĩ tới. Ta cũng không nghĩ bọn chúng có gan
diệt khẩu ta đâu, nhưng mà ta đúng là có cầm vài thứ trong tay của bọn
chúng đấy, hì hì!
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Như vậy cũng tốt! Ta đây có thể yên tâm đi huấn luyện đám công tử binh kia rồi!
- Tần đại ca...
Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng thắm thiết nói:
- Ngươi thật sự quan tâm Uyển Nhi sao?
Tần Tiêu nhìn thấy ánh mắt cực nóng của Thượng Quan Uyển Nhi nên gật đầu khẳng định.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng nói:
- Như vậy...
Nếu như Uyển Nhi không phải nữ quan nội cung mà chỉ là nữ tử bình thường. Ngươi nguyện ý lấy Uyển Nhi sao?
Âm thanh của Thượng Quan Uyển Nhi rất thấp, rất mềm, giống như một khay ngọc gõ mạnh vào tâm của Tần Tiêu.
Tần Tiêu có chút mơ hồ.
Lấy Thượng Quan Uyển Nhi?
Tuy hắn biết rõ chính mình có hảo cảm với Thượng Quan Uyển Nhi. Cũng
luôn không tự chủ được đi quan tâm nàng, lo lắng nàng. Nhưng mà nói đàm
luận chuyện hôn nhân... Xin nhớ ta là người có tư tưởng của người thế kỷ hai mươi mốt đấy, chuyện này có phải nói quá sớm hay không, tốt xấu gì
cũng có cảm tình mà?
Hơn nữa còn có Lý Tiên Huệ nữa đấy?
Thượng Quan Uyển Nhi lẳng lặng nhìn qua Tần Tiêu. Nháy mắt cũng không
nháy mắt một cái, biểu hiện giống như hoa đào bình tĩnh ôn nhu, lúc nói
chuyện phiếm thì ngữ khí nhàn nhạt. Dáng tươi cười nhàn nhạt.
Nhưng mà tất cả này đối với Tần Tiêu mà nói giống như có ma lực kích thích tiếng lòng của hắn.
Tần Tiêu khẽ nhếch môi một cái. Nói khẽ:
- Nguyện ý.
Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi giống như bông hoa nở rộ. Chậm rãi lộ ra dáng tươi cười, khẽ hé đôi môi đỏ mộng than nhẹ nói:
- Tần đại ca, ngươi thật thích ta sao?
Tần Tiêu mỉm cười, thuận thế ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, ôm vào trong ngực:
- Thật sự thích. Ngươi là cửu thiên huyền nữ thì sao ta không thích được đây?
- Đồ ngốc...
Thượng Quan Uyển Nhi tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu, chăm chú ôm lấy hắn
từ phía sau, trong ánh mắt có nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Tần Tiêu lơ đãng đưa mắt nhìn, bên ngoài cổng tròn Lý Tiên Huệ đang xoay người lại nhẹ nhàng rời đi. Trong nội tâm nghĩ thầm: chuyện này phiến
toái rồi, làm sao bây giờ? Không phải nói ai muốn ai không muốn, đây
không phải là vấn đề nam nhân đại tướng quân cân nhắc. Mấu chốt là ai
kiêu ngạo? Phiền toái...
Thượng Quan Uyển Nhi tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu, nàng không ngẩng đầu lên là sợ Tần Tiêu nhìn thấy nàng rơi lệ, thấp giọng nói:
- Tần đại ca, từ giờ trở đi ta có tính là có thân nhân không?
- Đúng!
Tần Tiêu dứt bỏ tạp niệm trong lòng, ôm Thượng Quan Uyển Nhi thật chật.
- Về sau ngươi sẽ còn có thêm thân nhân và bằng hữu...
- Khục khục...
Bên ngoài cổng tròn lại truyền tới vài tiếng ho nhẹ. Tần Tiêu cười khổ nói:
- Là nha đầu Tử Địch quỷ quái.
Thượng Quan Uyển Nhi từ trong ngực Tần Tiêu giãy giụa ra, lặng yên lau nước mắt.
-Tần đại ca, kỳ thật ta biết rõ người ngươi thích là em gái hạ hàng xa
kia, nàng đúng là tình cảm sâu nặng với ngươi. Uyển Nhi không phải là
người không nói lý hoành đao đoạt ái của người khác.