Xế chiều hôm nay, Phạm Thức Đức một mực trầm mặc không nói đột nhiên lên tiếng:
- Đại nhân, chuyện tình của huyện Hà Nam ...cứ để mặc kệ như thế sao?
Tần Tiêu tiếp tục nhắm lấy đôi mắt dưỡng thần:
- Vậy Phạm tiên sinh cho rằng, còn phải làm như thế nào?
Phạm Thức Đức nhất thời nghẹn lời không nói nổi điều gì. Một hồi lâu sau hắn mới mở miệng nói:
- Đại nhân, ngài đừng trách ty chức nhiều chuyện. Ty chức. . . Cũng là
suy nghĩ vì đại nhân. Án tụng dân sự như thế thực sự không phải là trực
thuộc phạm vi của Ngự Sử. Nếu như không nên quản thì sẽ có người bao
biện làm thay, nghiêm khắc lại nói tiếp cũng là có thể trị tội. Coi như
là quan viên phía dưới không dám báo cáo, nhưng trong lòng luôn không
phục. Vì thế. . . Đại nhân sau này vẫn không nên quản thì tốt hơn.
- Ừ...Ta đã biết.
Tần Tiêu phảng phất muốn ngủ rồi, trong thanh âm lộ ra một cỗ mệt mỏi:
- Cảm ơn Phạm tiên sinh. Ừh, hiện tại đi tới chỗ nào rồi?
- Cách huyện nha đã bảy dặm rồi, phía trước có cái dịch trạm Hà Nam,
chúng ta đi vào ăn một chút gì rồi ngủ lại nhé? Suốt đêm chạy đi dễ mệt.
- Đi!
Xuống xe ngựa, Tần Tiêu lại đi đến bên cạnh càng xe cởi xuống bọc đồ trên dó, quay đầu nhìn Phạm Thức Đức ở một bên ngẩn người nói:
- Phạm tiên sinh dẫn mọi người, ta xuống ở đây.
Phạm Thức Đức kinh ngạc nói:
- Đại nhân, ngài...
Tần Tiêu ngậm miệng không nói, quay đầu ngựa lại, quát khẽ một tiếng "Giá!" chạy ngược lại. Mới chạy không ra vài bước, bên cạnh một trận gió lên,
thẳng lướt đến sau lưng Tần Tiêu. Thân ngựa trầm xuống, lưng của Tần
Tiêu bị hai cánh tay ôm chặt, bên tai truyền đến nói nhỏ:
- Ta biết ngay, huynh sẽ không mặc kệ chuyện này. Chuyện tình của Huyện Hà Nam khẳng định không có đơn giản như vậy.
Tần Tiêu cười :
- Bản thân ta đã quên mất, thì ra Tiên nhi cũng biết võ công mà. Chiêu thức khinh thân này có thể so sánh với Mặc Y a.
- So với nàng, ta còn kém xa. Bất quá, tốt xấu sẽ không trở thành vướng víu của huynh.
Lý Tiên Huệ ôm thật chặt Tần Tiêu, hai tay ôm chặt trước ngực hắn:
- Lúc này đây, huynh sẽ không cự tuyệt ta đi cùng huynh chứ?
- Được a, nam nữ phối hợp, công tác không phiền lụy mà! Hai chân Tần Tiêu kẹp lấy bụng ngựa, quát to:"Giá!"
Vó ngựa tung bay, chạy tới huyện nha Hà Nam.
Tử Địch trơ mắt nhìn Lý Tiên Huệ nhảy lên lưng ngựa của Tần Tiêu, trừng
mắt một hồi mới chạy tới trước xe ngựa, tháo một con ra xoay người nhảy
lên, nàng oán hận nói.
- Hừ! Không chờ ta hả? Ta tự mình đi! Giá!!!
Lần này Tự Nghiệp cũng gấp, gỡ một con ngựa ra khỏi càng xe quát với Thiết Nô:
- Ngươi đừng đi, ở lại bảo vệ Phạm Thức Đức. Đại nhân làm việc, có thể nào thiếu đi ta!
Dứt lời dây cương rung lên, hắn vội vàng đuổi theo Tần Tiêu cùng Tử Địch.
Tường vây bên ngoài Huyện nha cao lớn, Tần Tiêu dẫn Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch, nhảy qua dán vào góc tường đi về phía sau. Trùng hợp chứng kiến mấy nha dịch áp giải Tô Tiểu Liên cùng Trần Quả đi vào một gian phòng ốc, sau
đó nghe được thanh âm của Cát Hiển Nghiệp bên trong:
- Các ngươi đều lui ra ngoài, không cần hầu hạ.
Bọn nha dịch đi ra khỏi cửa phòng, rời đi rất xa.
Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Xem đi, quả nhiên có kịch hay để xem, một chuyến hồi mã thương đúng là rất tuyệt.
Hai người bay lên mái nhà, nhẹ tay lấy một miếng ngói nhìn vào bên trong.
Trong phòng Cát Hiển Nghiệp vênh váo tự đắc ngồi ngay ngắn ở trên cao, Mã Tam bên cạnh đứng hầu. Trần Quả cùng Tô Tiểu Liên đều bị cột tay, đứng
chung với nhau, đôi mắt mang theo hận ý trừng lên nhìn Cát Hiển Nghiệp
cùng Mã Tam.
Cát Hiển Nghiệp làm bộ dạng cởi mở, cười ha ha nói:
- Trần Quả huynh đệ, hiện tại không có người ngoài, chúng ta cũng không
cần tức giận như vậy. Đến đây, ta thay các ngươi tháo nó ra cho đỡ vướng để chúng ta dễ nói chuyện nhé?
Trần Quả phẫn nộ gắt một cái:
- Phi! Tiểu nhân!
Cát Hiển Nghiệp cả kinh lui về sau một bước, suýt nữa bị nước miếng của Trần Quả phun trúng, hắn không khỏi tức giận nói:
- Trần Quả, ngươi đừng không biết nặng nhẹ! Ta là niệm tình ngày xưa mới
một mực chiếu cố ngươi. Bằng không dùng phẩm tính như ngươi vậy còn xứng làm người hầu trong quan phủ sao? Còn có Tô Tiểu Liên, nếu ta không có
lưu tình, nàng há có thể chỉ chịu 30 trượng. Chỉ cần đánh bảy tám côn
cũng bị tàn tật rồi. Ta khuyên các ngươi hảo hảo theo ta hợp tác, đừng
có những hành động ngu ngốc!
Lúc này Mã Tam cũng tươi cười đầy mặt nói với Trần Quả:
- Đúng vậy a, Trần huynh đệ! Cát đại nhân nói rất có đạo lý. Cũng khó
được Cát đại nhân tình cảm như thế, các ngươi phải biết có ơn tất báo
mới đúng.
- Có ơn tất báo? Ta ôm con mẹ mày!
Trần Quả thẹn quá hoá giận hét lớn:
- Mã Tam, tên gian nhân kia, Ta ôm mẹ ngươi trên giường! Năm đó nếu không phải đợi tin ngươi tà thuyết mê hoặc người khác, ta làm sao lại bỏ Liên Nhi!
Trần Quả giận dữ, xông đi lên thì bị một quyền đấm ngược về phía sau. Tô Tiểu Liên cuống quít khom người xuống, buồn bã kêu lên:
- Ngươi. . . Ngươi không sao chứ!
Trần Quả phẫn nộ kêu lên:
- Cút ngay, tiện nhân!
Sau đó nhổ ra một ngụm máu tươi, ngang nhiên đứng lên.
Đám người Tần Tiêu trên nóc nhà nhao nhao kinh nghi, đồng thời thầm nghĩ:
Quan hệ của những người này thật phức tạp không phải là bình thường!
Mã Tam vọt tới trước mặt Trần Quả, chỉ vào mặt hắn, kém tý nữa chọc vào mũi hắn:
- Tên Trần Quả ngươi thật sự là không biết tốt xấu! Năm đó nhà của ngươi
đều đói, ta mới đề nghị đem ngươi lão bà bán cho Mã Thành Kiền đấy!
Chính ngươi cũng là đồng ý, như thế nào, kết quả giờ còn trách ta sao?
Trách cũng chỉ trách, chính ngươi không tốt, con mẹ nó chưa thấy nam
nhân nào tệ hại như ngươi.
- Được rồi Mã Tam, chuyện năm đó, chúng ta cũng đừng có nhắc lại nữa.
Cát Hiển Nghiệp khoát tay áo, ra hiệu Mã Tam im ngay rồi đi về phía trước:
- Chuyện trước mắt chính là chúng ta chỉ có thể hợp tác. Bằng không thì
hư mất đại sự. Trần Quả ngươi cứ nói đi? Niệm tình nghĩa năm đó, ta bảo
đảm chỉ cần ngươi giao ra Thúy Tiên Ngọc, lập tức thả ngươi cùng Tô Tiểu Liên rời đi, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Vốn chuyện các ngươi phạm
phải cũng không có gì lớn, Tô Tiểu Liên căn bản không có chuyện, ngươi
cũng nhiều lắm là nộp chút ít tiền chuộc là được rồi. Những chuyện khác, toàn bộ để ta giải quyết, thế nào đây?
- Ngươi đừng vọng tưởng nữa, Cát Hiển Nghiệp.
Tô Tiểu Liên một mực không có lên tiếng, bình tĩnh nhưng mà rất kiên quyết nói:
- Lúc trước ta nhất thời hồ đồ, nghe Mã Tam cùng ngươi bài bố, dụ Mã
Thành Kiền làm chuyện xấu, hại hắn hàng đêm không thể ngủ say, chờ đợi
lo lắng. Hiện tại, hắn đã giải thoát rồi, ngươi cũng đừng hòng lấy lại
khối Thúy Tiên Ngọc. Nguyên bản, Tô Tiểu Liên ta bị ngươi đang sống đánh chết, cũng sẽ không đem chuyện tình Thúy Tiên Ngọc nói ra. Không nghĩ
tới gian nhân Mã Tam tự cho là thông minh lợi dụng Ngự Sử Tần Tiêu nói
ra chuyện Thúy Tiên Ngọc, bắt được Trần Quả. Bất quá, Trần Quả. . .