Dù nói thế nào nhất dạ phu thê bách nhật ân, nàng lúc ấy cũng không có
lỗi với ngươi a? Là chính ngươi đánh bạc thành tánh, mất đi lương tâm
bán nàng đi. Như thế nào trái lại trách nàng sao? Hơn nữa, ta thấy Tô
Tiểu Liên vụng trộm đối với ngươi cũng không tệ lắm nha, thỉnh thoảng
đưa vài thứ cho ngươi. Bạch dược Đột Quyết trong phòng ngươi cũng là
nàng tặng cho sao?
Trên mặt Trần Quả hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn há to miệng nói không ra lời.
Đúng lúc này, Tô Tiểu Liên đã trầm mặc hồi lâu mở miệng nói chuyện:
- Tần đại nhân, ngài đừng hỏi nữa, Trần Quả, Mã Tam, còn có nữ tiện nhân
như ta đều không phải người tốt. Ngài cũng mau trị tội a, coi như Mã
Thành Kiền là bị chúng ta hợp mưu hại chết là được.
- Ngươi. . . Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Mã Tam nóng nảy.
- Tiện nhân! Dâm phụ! Ta thực hận không có sớm giết ngươi!
Trần Quả nghiến răng nghiến lợi.
Tần Tiêu vung bàn tay lên tát cho mỗi người một cái:
- Các ngươi đều an tĩnh chút cho ta! Không có hỏi các ngươi thì ít ồn ào
đi. Tô Tiểu Liên, ngươi nói đi. Các ngươi có quan hệ như thế nào.
Sắc mặt Tô Tiểu Liên trắng như giấy, thần sắc cô đơn cực kỳ, nàng chậm rãi nói:
- Ta cùng Trần Quả là vợ chồng son. Hơn một năm trước, hắn thua đánh bạc, đem dân nữ bán cho Mã Thành Kiền. Vốn dân nữ là hận chết hắn, nhưng mà
rồi lại không quên hắn được. Về sau, không ngờ hắn lại đến huyện Hà Nam
tìm được dân nữ. . . Lúc ấy hắn không có đồng nào, sắp chết đói. Dân nữ
thương hại hắn, thì cho hắn tiền, để cho hắn đi làm ăn. Hắn lại muốn dân nữ cùng hắn bỏ trốn mà đi. A, điều này sao có thể? Cho dù trong nội tâm của dân nữ còn đối với hắn sót lại một phần tình nghĩa ngày xưa cũng là không thể nào. Mã Thành Kiền đối với dân nữ rất tốt, rất sủng ái. Hắn
gặp đồ tốt tại biên cảnh Đột Quyết, thấy thích liền mua về một ít làm đồ tặng cho dân nữ vui. Những bạch dược Đột Quyết chính là Mã Thành Kiền
mang đến, sau đó, dân nữ đưa nó cho Trần Quả làm khám nghiệm tử thi.
Tần Tiêu nghe xong những lời này, cố nén hỏa khí, đối với Trần Quả nói:
- Trần Quả, ngươi biết rất rõ ràng Mã Thành Kiền chết đi bởi vì nguyên
nhân gì, vì sao che dấu không báo? Chẳng lẽ, ngươi thật sự ác độc đến
loại trình độ này, nhẫn tâm nhìn nữ nhân trước kia của ngươi chịu cực
hình, thậm chí còn có thể bị chém đầu sao?
Trần Quả cười ha hả rồi buồn bã nói:
- Tần đại nhân, đổi lại ngài là tiểu nhân, mắt nhìn nữ nhân của mình bị
một người đàn ông khác bắt ở trên giường làm đủ động tác, mà nữ nhân của mình còn phát ra từng tiếng cười phóng đãng, ngài sẽ chịu được sao?
Tiểu nhân hận không thể tự tay giết đôi gian phu dâm phụ này. May mắn
trời tốt, để cho Mã Thành Kiền đã chết vì tại âm hàn dâm tật, ha ha,
ha ha! Thật sự là đại khoái nhân tâm! Còn có Tô Tiểu Liên - ả dâm phụ
này, tiểu nhân chính là muốn nàng bị đánh tới sống không bằng chết.
Tử Địch đứng yên ở một bên nhịn không được giơ chân nói:
- Tần đại nhân, đánh chết hắn đi, đánh chết hắn! Miệng đầy phân, nói nhảm cái gì vậy chứ!
Lý Tiên Huệ hung hăng trừng mắt, trên mặt lộ vẻ tức giận, oán hận nhìn Trần Quả.
Không nghĩ tới Tần Tiêu chẳng những không có động thủ đánh Trần Quả, ngược lại "A " một tiếng cười:
- Không tệ lắm, Trần Quả. Ngươi lòng dạ hẹp hòi, thật đúng là có điểm đặc sắc. Bất quá, ta càng thêm quan tâm một vấn đề khác: vừa rồi tự ngươi
nói, Mã Thành Kiền chết đêm đó, ngươi rình coi bọn hắn bên ngoài, hơn
nữa mắt thấy hết thảy những gì ở đó đúng không?
Tần Tiêu nói ra
câu này, tức thì mọi người trong sảnh đường kinh dị không thôi. Trần Quả thì oán hận trừng mắt nhìn Tần Tiêu, bờ môi phát run, có vẻ như tâm tư
hắn dốc sức liều mạng đều đã có. Tô Tiểu Liên thì là thở dài một tiếng,
cực kỳ thất vọng cô đơn.
Cát Hiển Nghiệp từ trên chỗ ngồi đứng lên chạy đến bên cạnh Tần Tiêu kinh ngạc nói:
- Tần đại nhân, ý của ngươi là nói, Trần Quả có khả năng giết chết Mã Thành Kiền?
- Không, không phải!
Tần Tiêu khẽ nhếch miệng, hắn tràn đầy tự tin mỉm cười:
- Mã Thành Kiền đích thật là bị chết bởi âm hàn dâm tật. Thi thể chắc
chắn không biết gạt người. Bất quá, đó không phải là trọng điểm của cả
câu chuyện. Chính thức trọng yếu là Trần Quả sau khi phát hiện Mã Thành
Kiền đã chết thì đột nhiên đi vào trong phòng, đánh cắp mảnh Thúy Tiên
Ngọc trên người Mã Thành Kiền. Ta nói đúng không? Tô Tiểu Liên!
Thân thể Tô Tiểu Liên rung lên, nàng nhắm lại đôi mắt, cắn môi, trầm mặc không nói.
- Tô Tiểu Liên, ngươi ngốc hay không ngốc?
Tần Tiêu làm bộ dạng nói lời thấm thía:
- Trần Quả chẳng phải là một người đàn ông tốt, đem ngươi bán đi trả
tiền nợ đánh bạc lại trở về quấn quít lấy ngươi. Bây giờ còn trơ mắt ra nhìn ngươi bị đánh mình đầy thương tích hoặc là bị treo cổ. Ta hỏi
ngươi che chở hắn còn có ý nghĩa gì? Nam nhân như vậy có đáng không?
- Đúng vậy! Thúy Tiên Ngọc là ta cầm.
Trần Quả lời lẽ thẳng thắn khí thế hùng nói:
- Hắn lấy vợ của ta lâu như vậy, cầm của hắn một khối ngọc thì có gì không được.
"Bành bạch " hai tiếng giòn vang, má phải và má trái của Trần Quả liền xuất
hiện thêm năm dấu tay, Tử Địch nổi giận đùng đùng đứng ở trước mặt Trần
Quả làm bộ còn muốn đánh tiếp, một tay Tần Tiêu giữ chặt lấy tay của
nàng kéo sang một bên nói:
- Nơi đây tốt xấu gì cũng là công đường, muội đừng làm rộn.
Lý Tiên Huệ nhíu mày:
- Tần đại ca, chuyện như vậy, không cần phải xen vào nữa? Loại chuyện này tra tới đây là được rồi chúng ta đi thôi, càng nghe càng làm cho người
ta cảm thấy buồn nôn.
Tần Tiêu gật đầu:
- Được rồi. Loại chuyện tình buồn nôn này ta cũng không có hứng thú để ý tới.
Sau đó Tần Tiêu đi đến trước mặt Cát Hiển Nghiệp nói:
- Cát đại nhân, đã quấy rầy lâu như vậy, chúng ta cũng nên đi. Cái dân án này hiện tại đã coi như là tra ra manh mối, Cát đại nhân nhìn xử lý đi
thôi. Chọn cái thời điểm chuộc đồng cho Vu đại nhân hoặc là chính mình
phạt giao cho Lại bộ đi. Ta cũng lười vì loại việc nhỏ, trì hoãn hành
trình của ta.
Cát Hiển Nghiệp liên tục giữ lại:
- Sắc trời đã tối, đại nhân, ở một đêm ngại gì? Hạ quan đều còn không có tận tình
làm địa chủ khoản đãi. Đại nhân tới Hà Nam vẻn vẹn nửa ngày đã điều tra
ra một án này, hạ quan thực là bội phục ah! Đại nhân nhất định phải lưu
một đêm, ở thêm một đêm!
- Không cần Cát đại nhân.
Tần Tiêu kiên trì nói:
- Thời tiết nóng bức, ban đêm đi đường ngược lại cảm thấy mát mẻ. Thái
bình thịnh thế đoàn người chúng ta cũng không cần phải lo lắng trộm cướp làm loạn, sớm đi cho đúng lộ trình. Cáo từ!
Dứt lời, Tần Tiêu
chắp tay, mang theo mọi người bên cạnh rời khỏi công đường, Cát Hiển
Nghiệp cũng không có một lần nữa đau khổ mời lưu lại.
Một chuyến sáu người lên xe ngựa rời khỏi huyện Hà Nam.
Trên xe ngựa, Tần Tiêu nghiêng người dựa vào ván gỗ cạnh cửa sổ, xe ngựa lung la lung lay, hắn nhắm lấy đôi mắt dưỡng thần.