Trong nội tâm của Tần Tiêu cảm thấy thật không công bằng đi tới:
- Hay thật, ta loay hoay đến sứt đầu mẻ trán cũng không có người đến giúp ta ứng phó. Ai ngờ các ngươi lại ở đây nhàn nhã chơi mạt chược, mau
nhượng ta một ghế, ta cũng muốn chà xát hai thanh.
- Không thể được!
Bốn nữ tử trăm miệng một lời cự tuyệt, đồng thời hì hì nở nụ cười.
Tử Địch bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tần Tiêu: - Những người kia đến nịnh bợ
dâng quà tặng ngươi, cũng không phải tới bái phỏng chúng ta, vậy chúng
ta làm sao có thể giúp ngươi ứng phó chứ? Hơn nữa trò mạt chược này
chính là do ngươi lăn qua lăn lại dạy cho chúng ta mà. Chúng ta còn chưa có đánh thắng được ngươi! Chỉ trong một chốc lát, thì chỉ có một mình
ngươi cũng khiến cho chúng ta toàn bộ thua bạc.
Tần Tiêu bất đắc
dĩ nhếch miệng, an ủi mình: - Cũng đúng, không phải chỉ ngăn cản một cái thôi sao, không có tính khiêu chiến gì cả. Trình độ của bốn người các
ngươi thật giống nhau, ta không thèm xen vào nữa. Ta đi tìm Lâm Truy
Vương đá cầu đây!
- Aiz, lão công.
Lý Tiên Huệ kỳ quái
nói: - Ngươi hôm nay không cần đi Đông cung như mọi khi sao? Làm sao lại muốn chơi thôi vậy, mấy ngày gần đây chắc trong nội cung đang xảy ra
rất nhiều chuyện phải không?
- Đúng là có rất nhiều việc.
Tần Tiêu nhíu lông mày cười rộ lên. - Nhưng mà không có ta cũng không sao.
Chuyện của Tả Vệ Suất có bọn Lý Tự Nghiệp ở đó lo rồi. Còn ta, gần đây
dường như không có việc gì làm hết, giờ chỉ biết ăn chơi thôi.
- Thế này không tốt hay sao?
Lý Tiên Huệ nhíu mày. - Chuyện gì cũng không quản sao? Dù nói thế nào cũng nên đến cho có mặt chứ, giờ còn muốn phá quy củ nữa hử.
Thượng
Quan Uyển Nhi ở một bên hừ lạnh một tiếng: - Hiện tại hắn đâu còn cần
phải đến cho có mặt cái gì nữa chứ, những quan tướng kia còn dẫn theo
binh lính đều chạy hết đến quý phủ cho có mặt mà ngươi không phát hiện
ra sao? Hiện tại hắn chính là người tâm phúc ở trong triều đó, chỉ cần
hắn vừa hiện thân ở Hoàng thành, thì mọi cử động của hắn cũng bị vô số
người nhìn chằm chằm vào. Giống như hiện giờ, ở nhà chơi đùa, cũng là
một biện pháp tỏ ra yếu thế ngấm ngầm chịu đựng. Tiên nhi đừng để ý đến
hắn nữa, đến lượt ngươi ra bài rồi đó!
Tần Tiêu không khỏi buồn
bực kêu lên: - Thật không nên làm ra cái đồ vật này thì tốt hơn. Hiện
tại tốt rồi, bốn người cùng chung chiến tuyến chơi mạt chược với nhau,
còn cùng nhau đổi tiền mặt của ta! Không thèm để ý tới các ngươi nữa, ta đi tiêu dao vậy!
Tần Tiêu vừa mới bước ra đại sảnh một bước, thì Lý Tiên Huệ liền chạy theo, thân mật tựa ở bên người hắn:
- Lão công, nhớ rõ không được uống nhiều rượu đó, còn phải trở về ăn cơm
tối nữa! Còn nữa, cũng không cần đi Bách Linh Lung nữa. Được chứ?
Tần Tiêu cuối cùng cũng có một chút an ủi, nâng mặt Lý Tiên Huệ lên hung hăng hôn một chút: - Vẫn là lão bà đại nhân tốt nhất!
Tử Địch ở phía sau hô to: - Hắc ô quy, Tiên nhi đâu rồi ngươi mau tới đây, đến lượt ngươi ra bài đó!
- Hắc ô quy, chính là bát đồng sao? Trời ạ!
Lý Tiên Huệ nhanh chóng bỏ người chạy đến bên cạnh bàn: - Tử Địch ngươi ra bát đồng sao? Ta cùng rồi, ta có thất tiểu, oa ha ha!
Tiếng cười vô cùng quá khích vang ra!
Tần Tiêu đụng phải bức tường mà chết tâm, trong nội tâm oán hận mắng: mạt
chược ác độc! Người phát minh mạt chược ác độc! Nữ nhân ác độc! Lão tử
đi uống rượu!
Vừa mới dắt ngựa ra xong, thì lập tức có Hình
Trường Phong vội vàng chạy tới: - Đại nhân. Lâm Truy Vương điện hạ tới
bái phỏng, ngài có muốn gặp hay không?
- A, hắn lại đến đây luôn à. Ta đang chuẩn bị đến nhà hắn đây.
Tần Tiêu buông cương ngựa ra. - Đương nhiên là gặp rồi. Một mình hắn tới thôi hả?
- Dạ. Một mình tới.
- A, lần này có hai người còn hơn một người.
Tần Tiêu cười nói: - Đi, đi tiền đường gặp hắn.
Vừa mới đi tới khúc cua ở hành lang, thì gặp Lý Long Cơ đang đâm đầu đi tới, cười ha hả: - Được lắm, có người thất hẹn!
Tần Tiêu cười cười nghênh đón: - Ta làm gì có! Ta đang chuẩn bị đi tới chỗ của ngươi nhưng ai ngờ ngươi lại tới đây rồi.
- Ừ, ở nhà buồn bực quá, nên ta muốn đi ra ngoài một chút.
Lý Long Cơ thuận miệng hỏi: - Bọn người Tiên nhi đâu?
- Haiz, đừng có nhắc tới nữa.
Tần Tiêu buồn bực nói: - Bốn con bạc, hiện tại cả ngày vây lại một chỗ chơi mạt chược, không thèm trông nom đến chuyện gì hết. Tiên nhi đó, lúc
trước là một người vợ nội trợ hiền lành, hiện tại cũng gần giống với đổ
thần rồi. Mỗi ngày thắng Thượng Quan Uyển cùng song bào thai kia, liền
cười đến nỗi không ngậm miệng được.
- Mạt chược sao?
Lý Long Cơ vừa nghe thấy cũng tỉnh táo tinh thần một chút: - Là thứ đồ chơi gì vậy? Mau dẫn ta đi nhìn một cái.
- Ta khuyên ngươi đừng có nhìn.
- Vì sao?
- Bởi vì... Thứ này sẽ khiến ngươi nhất định sẽ yêu thích, hơn nữa còn muốn làm đổ thần thứ hai.
- Ngươi ở đây nói nhảm cái gì chứ? Nếu nói như vậy, ta liều mạng cũng
muốn nhìn một cái! Ngươi không dẫn ta đi phải không? Ha ha, trong nhà
ngươi chỉ có vài chỗ, chỗ đó ta còn không quen sao? Ta tự mình đi tìm.
Tần Tiêu bất đắc dĩ thở dài một hơi: - Thôi, không phải là thêm một thanh
niên trượt chân vào đầm lầy nữa thôi sao. Đại ca dẫn ngươi tới nhưng
không chịu trách nhiệm đâu. Này, Tây Khóa viện, đi về hướng bên này là
tới.
Lý Long Cơ cười ha ha nói: - Ta biết giao tình giữa ta và
đại ca không có phí công mà, cùng ngươi ở một chỗ thì có rất nhiều
chuyện để chơi đùa. Ơ thế cách trang trí ở Tây Khóa viện cũng không tệ
lắm, rất giống bài thơ có hàm súc trong bức tranh ở Giang Nam, là chuẩn
bị cho Thượng Quan Uyển nhi phải không. Lúc nào chuẩn bị cưới vào cửa
đây?
- Còn không im miệng lại, để cho đám mỹ nữ nhà ta nghe được, không dùng mạt chược đập bể ngươi mới là lạ.
Tần Tiêu chỉ chỉ bốn nữ nhân ở trong hành lang: - Nhìn đi, chỗ đó chính là do bốn con bạc này hao công tổn phí để dựng lên đó.
Lý Long Cơ vui mừng bước nhanh vào trong, bốn nữ nhân đồng thời đứng dậy chào: - Điện hạ tốt lành.
Lý Long Cơ hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào mạt chược ở trên bàn, khoát tay áo
nói: - Đừng đa lễ, các ngươi cứ tiếp tục chơi, ta muốn nhìn một chút
Tần Tiêu cũng biết, chuyện này khiến cho Lý Long Cơ giống như phát hiện ra
một đại lục mới vậy, nhất định sẽ vô cùng hưng phấn, cứ hưng phấn thế
này thì sẽ không có khái niệm về thời gian rồi, cho nên hắn đơn giản
ngồi rót một bình trà ung dung ngồi bắt chéo chân ở bên canh. Nhìn thấy
Lý Long Cơ đi xung quanh cái bàn. Cao hứng bừng bừng xem bốn nữ nhân
chơi mạt chược.
Cuối cùng, Lý Long Cơ rốt cuộc cũng kiềm chế
không được, ép Tử Địch đang thua thảm thiết để hắn tiếp nhận chơi vài
ván, tay chân luống cuống ra bài thế nào cũng không được. Số bạc vụn
trong túi áo bị thua sạch, lúc đó mới cách xa cái bàn.
Tần Tiêu vui cười nhìn người gặp họa nói:
- Cám ơn đại tài chủ tiên sinh nha. Tiện tay cúng cho quý phủ chúng ta
phí sinh hoạt mấy tháng. Rất hoan nghênh ngài thường xuyên đến nhé!