- A, tiểu huynh đệ nhà ngươi. Còn dám dùng trò bịp bợm đó để đùa giỡn lão phu hử!
Trương Nhân Nguyện vuốt râu nở nụ cười:
- Ngươi nếu là Đại Đô đốc Bắc Nha, với thân phận này ngươi cũng hơn mười
hai Vệ đại tướng quân! Mười hai Vệ này tuy nói là chỉ huy binh mã thiên
hạ, nhưng mà có thể nói ngươi là Đại tổng quản của Hoàng gia Vệ Suất
này, lúc này lão phu cũng phải cúi đầu trước ngươi đó!
Tần Tiêu vội vàng nói:
- Trương tướng quân sao có thể nói như vậy được chứ! Giao tình của chúng
ta cùng địa vị quan trước không có liên quan gì hết, đó chính là cùng
nhau đánh giết trên chiến trường. Tuy không có tựa lưng vào nhau để giết địch nhân, nhưng cũng là chiến hữu thân thiết cùng nhau tiến lui cùng
chung vinh nhục!
- Chiến hữu sao? Ha ha, nói thật hay. Chiến hữu!
Trương Nhân Nguyện cởi mở cười ha hả:
- Kỳ thật lão phu tới tìm ngươi còn có một chuyện nhỏ khác, hai người tên là Trần Quả cùng Tô Tiểu Kháp, lúc ấy ngươi còn đang ở Lạc Dương liền
phó thác cho ta, ngươi còn nhớ rõ hay không? Hiện tại xem ra hai người
này không có tác dụng gì nữa. Vậy hiện tại nên làm sao đây?
- A, Trương tướng quân không nói cho ta biết, thì ta hầu như cũng quên mất bọn họ luôn rồi.
Tần Tiêu lúc này mới nghĩ tới, suy tư một lúc rồi nói:
- Ta vốn là có kế hoạch đưa bọn họ đến làm nhân chứng để chống lại những
chứng cớ sau này cho nên mới giữ lại. Về sau toàn bộ vụ án tử kia cũng
không có liên quan gì nữa, chỉ để đó làm ngụy trang mà thôi. Hai cái
này, dù sao cũng bị ta tự tay bẻ gãy từng cái rồi! Nhưng mà! Nói cho
cùng bọn họ cũng có công, Trương tướng quân ngươi xin chờ ta một chút.
Ta đi lấy một chút ít vàng bạc, làm phiền ngươi tiện thể đưa cho bọn
hắn, thả bọn hắn trở lại cố hương sống đi.
- Đừng vội đừng vội!
Trương Nhân Nguyện một phen bắt được Tần Tiêu, vừa cười vừa nói:
- Tần huynh đệ nói những lời này cũng thật khách khí. Lão phu tuy không
phải là người đại phú đại quý gì cả, nhưng chút tiền ấy còn có thể đưa
được, ngươi đừng chế giễu ta được hay không? Ba trăm lượng bạc, ngươi
xem có đủ hay không?
- Như vậy làm sao được!
Tần Tiêu vội vàng la lên:
- Sao ta có thể để cho Trương tướng quân xuất tiền túi của mình được chứ!
Trương Nhân Nguyện không nói một lời nào khoát tay cười to:
- Được rồi được rồi, một chút chuyện cỏn con ấy, cũng đừng giằng co nữa, đừng coi ta như mấy bọn keo kiệt kia, rất không đáng.
Hai người đang trò chuyện một lúc rất vui vẻ, thì có Hình Trường Phong lại
đây thông báo, có năm sáu vị quan viên đến để cầu kiến, đều là Ngự sử
đài cùng Đại lý tự Đồng Liêu, tranh thủ đến đây tiếp kiến.
Trương Nhân Nguyện cười ha ha đứng dậy:
- Tần huynh đệ, quý phủ của ngươi gần đây rất náo nhiệt ha! Ngay cả lão
phu cũng không thể tiếp được nữa rồi! Ngày khác thái tử đăng cơ, chúng
ta lại tiếp tục nói chuyện, cùng nhau uống vài chén!
Tần Tiêu đưa Trương Nhân Nguyện đến cửa ra vào đại đường, Trương Nhân Nguyện xoay người nói rằng:
- Tần huynh đệ dừng bước, không cần nhọc tâm đưa tiễn ta nữa. Cáo từ!
Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong bảo mấy người khác tiến vào, hoàn toàn lắc
dầu cười cười: điểm tâm còn chưa kịp ăn, đã phải vội vàng tiếp khách... A trời! Gặp gỡ các khách mời!
Kế tiếp dẫn vào là một số người,
phần lớn là Tần Tiêu đã gặp qua vài lần. Đơn giản tới giúp đỡ việc nhà,
tìm cách giao tình. Tần Tiêu ứng phó được một lúc, thì những người này
mới thức thời rời đi.
Tần Tiêu nghĩ thầm: những người này, công
việc đều là ở ngành Tư pháp, Chấp pháp, vô cùng mẫn cảm, không có để ta
nhét tiền lì xì... Những năm này Võ Hoàng chấp chính, đối với những tham quan ô lại đều sai sát thủ giết khiến mọi người e sợ. Hơn nữa, hiện tại chuyện tham ô đút lót như vậy, dường như không có lưu hành cho lắm.
Thời điểm Trinh Quán còn xuất hiện kỳ tích “Thiên hạ không tham”. Không
thể không nói, ở phương diện này Đường vương thật là làm không tồi. Về
phần lúc chuyện phát sinh ở Giang Nam, vẫn dùng “Lễ hỏi” làm hình thức
thu tiền, hắc.
Những người này vừa mới rời đi, Tần Tiêu chuẩn bị
đến hậu đường ăn một chút gì đó, Lô Đại Tượng run rẩy bước đi vào, Tần
Tiêu phải liên tục vịn hắn đi đến đại đường ngồi xuống.
Lô Đại Tướng liền thở dài một tiếng rồi mở miệng nói:
- Tần tướng quân, lần này lão phu có chút hơi thảm! Vài năm nay về quê
thoái ẩn, mắt thấy chuyện sắp hoàn thành rồi, bỗng nhiên toàn bộ bị ngâm nước nóng luôn!
Tần Tiêu cười nói:
- Lô đại nhân đừng quá
thương tâm. Chuyện của ngươi ta sẽ đi tìm Diêu Sùng Diêu đại nhân nói.
Hắn là chủ quản Lại bộ, để xử lý chuyện này cho ngươi, chắc cũng không
có chuyện khó.
Lô Đại Tượng kích động đứng lên:
- Lão phu...
Thật sự là cám ơn đại ơn đại đức của Tần tướng quân rất nhiều! Tướng
quân ngàn vạn lần nên nhớ kỹ điều này, có thể để cho con của ta tiếp tục làm việc đó, có thể làm được không?
Tần Tiêu bất động thanh sắc mỉm cười:
- Ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
Lô Đại Tượng vô cùng mừng rỡ:
- Tần tướng quân, lần trước lão phu giao phó cho ngươi mấy thứ việc, hiện tại cũng hoàn thành rồi! Binh khí Phượng Sí Lôi Kim, cùng Nhuyễn giáp,
tất cả đều là do lão phu tự tay chế tạo đó. Ngay khi Nhuyễn giáp kia
được chuyển đến, ta liền tỉ mỉ làm trong vài ngày! Tần tướng quân khi
nào có thời gian rảnh, cùng đi Tương Tác Giam xem một chút đi? Vốn là
muốn cho tướng quân xem ngay bây giờ, nhưng hiện giờ trong thành đang là giờ giới nghiêm, lão phu không dám tùy tiện mang binh khí đi trên phố.
- Được!
Tần Tiêu vừa nghe lời này liền tỉnh táo tinh thần:
- Lô Đại Tượng đã ăn điểm tâm hay chưa? Không bằng chúng ta cùng nhau đi
ăn bữa sáng một chút đi, sau đó đi Tương Tác Giam Hoàng thành được
không?
Lô Đại Tương cười tủm tỉm khoát tay:
- Đã ăn rồi, lão
phu đã ăn rồi. Mời tướng quân cứ việc làm chuyện của mình đi, lão phu
vào trong này ngồi một chút, chờ tướng quân ăn xong rồi chúng ta nói
chuyện.
Không đợi Tần Tiêu rời mông ra khỏi ghế ngồi đứng dậy để
mà đi ăn cái gì, lại một người nữa đến bái phỏng. Người đến kết giao gồm Quân Trung tướng lĩnh, Lý Đa Tạc đầu lĩnh, ước chừng cũng hơn mười hai
người tất thảy.
Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ một chút: vậy bữa ăn sáng này, xem ra thật đúng là ăn không được rồi!
Suốt một buổi sáng, đám văn thần võ tướng đi tới bái phỏng, tiền đường ở đại sảnh thật giống như là cửa hàng buôn bán làm ăn, một ngàn vạn khách
tới. Hầu như Tần Tiêu một mực bận rộn ứng phó với nhiều loại khách nhân. Thật vất vả mới bớt được thời gian uống một chén cháo, cuối cũng khiến
cho cái bụng trống rỗng của hắn không kháng nghị mãnh liệt như vậy nữa.
Sau khi có được một chút yên tĩnh, Tần Tiêu vội vàng chạy đến hậu đường,
ném cho Hình Trường Phong một câu: - Nói ta ra cửa rồi hiện tại không có ở trong nhà!
Nhanh chóng chạy đến Tây Khóa viện, quả nhiên bốn nữ tử đang vây quanh lại cười hi hi ha ha ở bên cạnh bàn đánh mạt chược.