Trong lòng Diêu Sùng hiện tại xem như đã có chủ ý. Hoàng đế giao
cho hắn điểm xuất phát là cần bảo hộ công thần, chuyện này đã không còn
khó xử lý.
Lý Long Cơ khẽ cười nói:
- Tốt lắm,
trong lòng trẫm muốn nói gì đã nói hết với ngươi, ngươi cũng không cần
tiếp tục nói lời khách sáo. Trở lại vấn đề đi, ngươi nói một chút theo
như luật pháp Đại Đường, Tần Tiêu tự thỉnh từ đi năm chức vụ, có hợp
tình hợp lý sao?
- Hồi bệ hạ, có thể nói là hợp pháp.
Diêu Sùng đáp:
- Đại tướng biên cương khinh nhờn luật pháp cưỡng bức thu tiễn lương
của châu huyện địa phương, đủ biếm làm thứ dân lưu đày hai ngàn dặm.
Nhưng lần này Tần Tiêu lập nhiều công lớn, có thể bù đắp lỗi lầm, giáng
đi năm chức, hợp luật pháp.
Lý Long Cơ khẽ nhíu mày:
- Vậy ý của ngươi là tuy rằng hợp pháp nhưng không hợp tình lý sao?
Diêu Sùng chắp tay nghiêm mặt nói:
- Hồi bệ hạ, đích thật là như vậy. Luật pháp cũng không thể không quan
tâm đến nhân tình. Thẩm án xử án cũng không thể vượt ngoài “tình lý
pháp”. Luật pháp là chết, người là sống. Nếu chỉ xử lý Tần Tiêu tước
quyền biếm quan, không khỏi sẽ mất công bằng, làm các tướng sĩ Liêu Đông cùng triều thần trái tim băng giá. Xin thứ cho thần nói thẳng, lúc
trước Tần Tiêu sở dĩ làm như vậy chỉ là vì bảo đảm cung cấp hậu cần quân nhu cho Liêu Đông quân dân, làm cho Hà Bắc có thể nhanh chóng khôi phục dân sinh. Mặc dù vi phạm pháp luật, trên thực tế là làm chuyện tốt,
bằng không cũng không đạt được đại thắng ngày hôm nay tại Liêu Đông.
- Nói rất đúng.
Lý Long Cơ liên tục gật đầu khen ngợi:
- Diêu Sùng, nếu các triều thần đều công chính lẫn khách quan như
ngươi, việc này xử lý thật không khó khăn. Vậy ngươi nói thử một chút,
trẫm cần làm như thế nào mới có thể hợp tình hợp pháp đây?
Diêu Sùng tạm dừng một lúc, chắp tay cúi đầu:
- Bệ hạ, quả thật muốn nghe vi thần nói thẳng?
- Giảng!
Lý Long Cơ thản nhiên nói:
- Hôm nay trẫm đặc biệt chuyên triệu ngươi tới chính là vì muốn nghe ý
kiến của ngươi. Đám người Trương Thuyết quá mức bảo thủ, câu nệ cho
cương tuyến luật pháp. Đám người Tống Cảnh lại ghét ác như cừu, chính
trực có thừa nhưng nhân ái không đủ. Chỉ có riêng ngươi có khả năng giúp trẫm nghĩ ra chủ ý điều hòa.
- Đa tạ bệ hạ khích lệ, vậy vi thần xin nói thẳng.
Diêu Sùng xá một cái, nói:
- Thần đề nghị chính là, tước quyền thêm tước, vừa biếm lại thưởng.
- Nga, nói nghe một chút.
Lý Long Cơ cảm thấy hứng thú nói:
- Như thế nào là “vừa biếm lại thưởng”?
- Bệ hạ có thể giáng chức U Châu đại đô đốc, Hà Bắc đạo hạnh quân đại
nguyên soái, phụ quốc đại tướng quân, tể tướng, thái tử thái bảo của Tần Tiêu, sau đó lại chọn người khác đi đảm nhiệm U Châu đại đô đốc, cùng
Tần Tiêu văn võ phối hợp, hợp tác chế ước lẫn nhau, đây là biếm!
Diêu Sùng đưa mắt nhìn thoáng qua Lý Long Cơ, tiếp tục nói:
- Về thưởng, chính là thêm tước vị cho hắn, từ quốc công tiến tấn làm quận vương. Chỉ có như vậy mọi người đều vui vẻ.
- Quận vương?
Lý Long Cơ thoáng cau mày, gật nhẹ đầu nói:
- Kỳ thật trẫm cũng có nghĩ qua chuyện này. Thế nhưng mấy chục năm qua
Đại Đường bình thường chỉ phân đất phong hầu cho tôn thất cùng quân
vương hoặc thủ lĩnh di địch đến hàng làm quận vương. Nếu trẫm làm như
vậy mọi người đều hài lòng sao? Chẳng lẽ sẽ không làm hoàng thân quốc
thích cùng các triều thần phản cảm?
- Bệ hạ làm vậy sẽ không làm phản cảm.
Diêu Sùng nói:
- Thời Trung Tông không phải từng phân đất phong hầu cho năm người
Trương Giản Chi làm quận vương sao? Hơn nữa bản thân Tần Tiêu cũng là
hoàng thân quốc thích, là phò mã đương triều.
- Không thể xem là phò mã đương triều đi.
Lý Long Cơ xua tay, tùy ý nói. Trong lòng thầm nghĩ, hắn đã sớm chặt
đứt hôn ước cùng Kim Tiên công chúa, việc này còn phải oán phụ hoàng của ta.
- Sao lại không tính?
Diêu Sùng ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra nhìn Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nhất thời chợt hiểu ra, Diêu Sùng nói rất có đạo lý! Chuyện
Tần Tiêu giải trừ hôn ước với Kim Tiên, người hiểu biết cũng không mấy
người. Ta chỉ cần làm chút thủ đoạn, còn không viên mãn sao? Ý kiến hay!
- Nga, trẫm nhất thời nói sai!
Lý Long Cơ đánh trống lảng cười cười:
- Xem ra đây thật là ý kiến hay. Tước thực quyền mà ban thưởng hoàng
tước, Liêu Đông quân dân cùng triều thần sẽ không phản cảm. Phải cảm tạ
ngươi, Diêu Sùng. Chuyện này trẫm suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra
được kết quả, ngươi vừa đến liền giúp trẫm giải quyết.
Diêu Sùng cũng thoải mái cười cười:
- Ăn lộc của vua phải vì vua phân ưu, đây chính là bổn phận của vi thần. Bệ hạ cần gì nói cảm ơn.
- Phải, kỳ thật hôm nay trẫm gọi ngươi tới còn có một chuyện thêm trọng yếu muốn nhờ ngươi giúp đỡ quyết định.
Lý Long Cơ nói:
- Đây là chuyện về Liêu Đông cùng Tần Tiêu. Chuyện này chính là trẫm nên chọn ai đi đảm nhiệm U Châu đại đô đốc đây?
- Việc này...
Diêu Sùng cau mày suy tư:
- Trước mắt Liêu Đông vừa trải qua cuộc đại chiến, Hề tộc chiêu hàng,
đang cần nghỉ ngơi chỉnh đốn. Tuyển chọn người nhất định phải giỏi về
việc lại trị dân sinh.
- Còn phải biết binh cơ.
Lý Long Cơ nói:
- Tình huống Liêu Đông khá đặc thù, trước mắt càng thêm phức tạp hơn cả Hà Tây Lũng Hữu. Sự tình chư di Bắc Địch cũng phải bắt tay vào xử lý. U Châu đại đô đốc đương nhiên phải hiểu được quân sự, thông hiểu binh cơ. Như vậy mới có thể cùng Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản Tần Tiêu
chặt chẽ phối hợp điều hành.
- Hơn nữa người này cũng không
thể phản cảm Tần Tiêu, không thể quá mâu thuẫn với hắn. Đồng thời cũng
không thể quá mức thân cận. Trọng yếu nhất là năng lực tài trí không thể kém hơn Tần Tiêu.
Diêu Sùng bổ sung một câu, sau đó tinh tế quan sát sắc mặt Lý Long Cơ.
Tuy rằng Lý Long Cơ mặt không đổi sắc, nhưng trong ánh mắt toát ra thần sắc khen ngợi:
- Ân, ngươi nói, trẫm nên chọn phái đi người nào hợp tác với Tần Tiêu đây? Là ngươi sao, Diêu Sùng!
- Bẩm báo bệ hạ, chỉ sợ là vi thần không thể đảm nhiệm.
Diêu Sùng cúi đầu, tràn đầy khiêm cung nói:
- Vi thần chỉ biết lý luận suông, muốn nói mưu lược trị quân chỉ sợ là
quá gắng sức, hơn nữa vi thần cùng Tần Tiêu không phải là đối thủ hợp
tác cùng cấp bậc. Nhưng vi thần có thể thay bệ hạ tiến cử một thanh niên tài tuấn, đủ đảm nhiệm chức vị này.
- Ai?
- Binh bộ thị lang, sùng võ trung thừa Trương Cửu Linh!
Lý Long Cơ nhất thời vỗ tay cười to:
- Xem ra là cao kiến trong thiên hạ, phần lớn không hẹn mà nên ah! Diêu Sùng, trong lòng trẫm đang cân nhắc tới hắn đây.
- Bệ hạ anh minh!
Diêu Sùng thở ra một hơi, cảm thấy an ổn trở lại.
- Được, cứ như vậy đi. Ngày mai trong triều hội trẫm phong Trương Cửu
Linh làm đồng tử vi hoàng môn bình chương sự, thái tử thái sư, nhâm mệnh hắn đảm nhiệm U Châu đại đô đốc. Sùng Võ Thai trống chỗ, ngươi cùng các tể tướng tiếp tục tiến cử nhân tài khác cho trẫm đi.
Lý Long Cơ nói xong, ngừng một chút mới nói thêm:
- Mặt khác trẫm còn có một việc cần ngươi thay ta đi làm. Một lát ngươi đi gọi Hình Trường Phong, Tần Tiêu nhắc qua việc nhà trong tấu chương
trẫm dự tính giao cho hắn đi làm.