Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 211: Chương 211: Thả dây câu dài, câu cá lớn. (2)




- Vương đại nhân cũng khó tránh khỏi bị liên quan đến, nếu là Vương đại nhân tự hành xử lý, vậy lại bất đồng. . . Cái này, Vương đại nhân, hiểu ý của ta chứ?

- Hạ quan hiểu, hạ quan hiểu!

Vương Tử Diệp liên tục gật đầu:

- Đa tạ Tần đại nhân thông cảm cho hạ quan.

Tần Tiêu nhìn thoáng qua Cát Hiển Nghiệp vẫn còn đang đánh nhau, hắn nói với Vương Tử Diệp:

- Vậy được rồi Vương đại nhân. Giam tên gian tặc này lại, để bổn quan mang về triều đình cùng thỉnh công.

Gian tế triều Chu hoặc là nói tội Bán nước đều là trọng tội thuộc về phạm trù Thập Ác Điển Hình. Vương Tử Diệp thân là đồng liêu của Cát Hiển Nghiệp rõ ràng không có phát giác hắn là gian tế, phải chịu tội không làm tròn trách nhiệm hoặc là cùng phạm tội luận xử. Hiện tại Tần Tiêu đem chuyện bắt Cát Hiển Nghiệp giao cho Vương Tử Diệp, không thể nghi ngờ là cho hắn một cơ hội gỡ tội, bán đi một cái nhân tình rất lớn.

Trong lòng Tần Tiêu đã hiểu rõ, Cát Hiển Nghiệp đã trở thành chó rơi xuống nước, tạm thời bất luận Vương Tử Diệp phải là đồng đảng của hắn hay là không cũng phải tranh thủ kéo Vương Tử Diệp lại, bằng không tình hình sẽ đột biến không ai báo trước. Vương Tử Diệp chắc có lẽ không ngu xuẩn đến muốn mưu hại Ngự Sử, công nhiên tạo phản a? Vì thế, cho dù bọn họ là đồng lõa, cũng chỉ có thể hi sinh Cát Hiển Nghiệp, bảo trụ chính mình.

Vương Tử Diệp chỉ vào Cát Hiển Nghiệp, oán hận mắng:

- Cát Hiển Nghiệp, tên Đột Quyết nhà ngươi. Đại Chu ta chưa từng bạc đãi ngươi, bổn quan cũng một mực bảo vệ ngươi, cho ngươi từ một hỏa trưởng nho nhỏ làm được huyện úy. Không nghĩ tới ngươi lang tính không đổi, âm thầm làm hoạt động hại nước hại dân! Người đâu, bắt hắn lại cho ta.

Nha dịch sau lưng rầm rầm xông vào vây Cát Hiển Nghiệp lại.

Tần Tiêu đối với Lý Tự Nghiệp nói:

- Lý tướng quân, Cát Hiển Nghiệp nhìn như còn có chút võ dũng, ngươi ở nơi này giúp Vương đại nhân bắt giặc, nhớ rõ, nhất định phải sống.

Lý Tự Nghiệp nghiêm nghị gật đầu:

- Đại nhân yên tâm!

Cát Hiển Nghiệp bị vây ở chính giữa cười ha ha, vung đại đao trong tay lên:

- Đám Hán nhân các ngươi chỉ biết lấy nhiều khi ít ỷ thế hiếp người! Bao lâu hiểu được, cái gì là dũng sĩ! Cái gì là anh hùng! Lão tử hôm nay như cá mắc cạn, các ngươi cũng đừng mơ tưởng lấy được thi thể nguyên lành của lão tử, lại càng không cần phải nói là sống được!

Dứt lời "Uống "Một tiếng, giơ trường đao hướng cổ mình cắt lên.

Cột máu từ cái cổ của Cát Hiển Nghiệp phun ra, đầu của hắn chỉ dính liền một chút với da. Xuống dưới, trong ánh mắt bắn ra quang mang hung hãn thô bạo.

Mã Tam trốn ở bên cạnh hắn lập tức bị làm cho sợ tới kêu oa oa, hắn chạy tới một góc tường, đám nha sai làm thành một vòng cũng "Xôn xao " một tiếng kêu sợ hãi, bước nhanh ra ngoài.

Thi thể của Cát Hiển Nghiệp ầm ầm ngã xuống đất.

Mọi người đang kinh ngạc thì Tần Tiêu nói với Vương Tử Diệp:

- Chúc mừng Vương đại nhân gạt bỏ gian tế huyện Hà Nam. Sau này ghi biểu văn trình báo chuyện này cho Lại bộ cùng Hình bộ, đều có phong thưởng. Bổn quan, cũng không nhúng tay vào nữa.

Vương Tử Diệp lộ vẻ vui mừng:

- Tạ Tần đại nhân rủ lòng yêu mến. Hạ quan thật sự là vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích!

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Vương đại nhân tự mình xử lý, bổn quan xin lỗi không tiếp được rồi.

Tần Tiêu Lý Tự Nghiệp, Lý Tiên Huệ, mang theo Trần Quả cùng Tô Tiểu Liên trực tiếp đi tới phòng chứa xác.

Bên ngoài phòng chứa xác đã có mấy hạ nhân khám nghiệm tử thi, đốt đèn lồng kinh hãi vây đến ngoài cửa, có người ôm bụng che mặt. Nhìn thấy đám người Tần Tiêu đi lên, hạ nhân dẫn Tần Tiêu tới nhà Trần Quả chạy tới, tố khổ nói:

- Tần đại nhân, ngài tới vừa vặn! Tiểu cô nãi nãi đi cùng với ngài hơn nửa đêm cũng không biết chạy đến phòng chứa xác làm gì, đuổi toàn bộ chúng tiểu nhân chạy ra ngoài, nửa bước không được tới gần phòng chứa xác. Có người chậm chạp bị nàng ném bay ra ngoài.

Tần Tiêu ‘ ah ha ha ’ gượng cười, trong lòng đổ mồ hôi nói: Tử Địch cầm lông gà làm lệnh tiễn, đúng là uy phong không nhỏ a.

Tần Tiêu tiến lên đẩy cửa phòng chứa xác ra, chỉ thấy Tử Địch đang ôm kiếm ngồi xếp bằng bên cạnh thi thể của Mã Thành Kiền. Nhìn thấy đám người Tần Tiêu đã đến, Tử Địch từ trên giường thi thể nhảy xuống, xám xịt chạy đến bên cạnh đám người Tần Tiêu thấp giọng nói:

- Các ngươi cuối cùng đến rồi! Nơi này, u ám lạnh lẽo, ta còn lo lắng thi thể của Mã Thành Kiền lúc nào sẽ vùng dậy nhảy tưng tưng nữa.

Lý Tiên Huệ đem Tử Địch kéo đến bên cạnh, trầm thấp cười nói:

- Nguyên bản ngươi cũng sẽ biết sợ ah! Ta còn tưởng rằng, Tử Địch nữ hiệp là không sợ trời không sợ đất chứ?

- Ta. . . Ta làm gì sợ cái đó.

Tử Địch già mồm:

- Chỉ là. . . Có một chút ‘ lo lắng ’ mà thôi!

Tô Tiểu Liên quần áo tả tơi nhìn thấy thi thể của Mã Thành Kiền thì lặng yên rơi lệ. Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch đem nàng đưa đến bên ngoài phòng chứa xác an ủi khuyên giải. Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đem Trần Quả đưa đến bên cạnh Mã Thành Kiền nói với hắn:

- Lấy đồ trong thi thể ra là tài của ngươi. Hơn nữa khối ngọc này là ngươi nhét, ngươi có lẽ nhất có chừng mực. Được rồi, hiện tại động thủ, đem ngọc lấy ra.

Trần Quả gật gật đầu tiếp nhận dụng cụ cắt gọt khám nghiệm tử thi mượn từ hạ nhân Tần Tiêu đưa cho, hắn lục lọi trong cổ Mã Thành Kiền một hồi rồi đặt tay xuống, da thịt mở ra, yết hầu xuất hiện một khối ngọc thạch cỡ ngón tay bị hắn lấy ra. Trần Quả đem nó ra nước giếng bên cạnh rửa sạch giao cho Tần Tiêu:

- Chính là khối Thúy Tiên Ngọc. Nguyên bản tiểu nhân cũng không biết khối ngọc này có tác dụng trọng yếu gì. Lúc đầu cho rằng nó là bảo bối đáng giá, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ làm ra nhiều chuyện như vậy.

Tần Tiêu tiếp nhận ngọc thạch, cẩn thận dò xét trong tay một hồi, phát hiện đây là một khối Tùng Lục Thạch cực tinh khiết, hiện tại dưới ánh nến ban đêm không tốt để phân biệt màu sắc, nhưng cũng đó có thể thấy được, ngọc này không phải rất trong suốt, đúng là loại ngọc đặc sản nổi tiếng của Đột Quyết. Loại ngọc này rất trân quý, đến triều đại nhà Thanh thường dùng để làm vật phẩm cho người của hoàng tộc. Tại Đại Đường cũng bị rất nhiều quý tộc sĩ tử dùng làm đồ trang sức, nói riêng thì hiện tại không phải là rất hi hữu hiếm thấy. Nhưng mà hoa văn trang sức bên trên nó tương đối đặc sắc, một mặt bị điêu khắc thành bộ dáng của đầu sói.

Sói là đồ đằng của Đột Quyết ý tứ tiếp cận như "Long ", "Phượng "Của Đại Đường hoàng tộc, người bình thường không dám lạm dụng Trừ phi. . . Là hoàng tộc Đột Quyết!

Nói cách khác, khối ngọc này Vô cùng có khả năng là tín vật của Mã Thành Kiền cùng hoàng tộc Đột Quyết gặp mặt.

Trong lòng Tần Tiêu cẩn thận suy nghĩ rồi thu khối ngọc lại nói với Trần Quả:

- Trần Quả, tuy rằng ngươi lần này, không có phạm phải quá đại sự, nhiều lắm là chính là ‘ hành hạ thi ’ cùng ‘ không làm tròn trách nhiệm ’ có thể dùng chuộc đồng (* nộp tiền phạt) đến tha tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.