Trần Quả như quả bóng da bị xì hơn, hắn sa sút tinh thần nói nhỏ:
- Tiền, ta cũng không cần. Ta biết rõ, nói ra chỗ cất ngọc, vẫn bị các
ngươi diệt khẩu. Bất quá, ngươi phải đáp ứng ta, đừng làm khó Tô Tiểu
Liên, thả nàng đi. Nếu không tung tích hạ lạc của ngọc ta là chết sẽ
không nói .
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi.
Cát Hiển Nghiệp cực độ hòa ái mà mỉm cười.
- Nam nhân Đột Quyết từ trước đến nay coi trọng lời hứa nhất, cái này
ngươi nên biết. Ta dùng danh nghĩa của Sói thề, nhất định không làm khó
dễ Tô Tiểu Liên, kể cả ngươi.
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Sói
là đồ đằng của người Đột Quyết. Người Đột Quyết chưa bao giờ dám cầm đồ
đằng nói chuyện đùa. Theo tình huống hiện tại thì khối Thúy Tiên Ngọc
thật sự vô cùng trọng yếu ah!
- Thúy Tiên Ngọc ở...
Trần Quả đem đôi mắt khép lại bất đắc dĩ và tuyệt vọng nói:
- ...trong bụng của Mã Thành Kiền!
- Cái gì?
Cát Hiển Nghiệp cùng Mã Tam đồng thời cả kinh nói:
- Tại sao có thể như vậy!
Trần Quả tàn nhẫn nhe răng cười:
- Đêm đó, ta lật qua lật lại ngủ không được, cũng là bởi vì ta biết rõ
tên heo mập Mã Thành Kiền trở lại, lại muốn chà đạp Tô Tiểu Liên. Vì vậy chạy đến biệt viện của Tô Tiểu Liên, trốn ở bên ngoài nghe lén. Không
nghĩ tới, Mã Thành Kiền đột nhiên thống khổ hét to vài tiếng, lập tức
không có thanh âm. Sau đó, ta lại nghe được kêu sợ hãi của Tô Tiểu Liên. Ta không biết chuyện gì xảy ra. Nhảy cửa sổ đi vào trong phòng, lúc này Tô Tiểu Liên đã chạy đến bên ngoài gọi người. Ta xem xét tình hình, đã
biết rõ Mã Thành Kiền là chết vì túng dục. Vì vậy trong lòng thập phần
phẫn nộ, đưa tay lấy một khối ngọc trên cổ hắn nhét vào cuống học hắn,
cường hành để cho hắn nuốt xuống. Lúc này vừa vặn Liên Nhi tiến đến thấy được, nàng thấy ngọc trên cổ Mã Thành Kiền không có, tưởng rằng ta trộm đi. Vì vậy đã kêu ta lập tức đào tẩu, không bao giờ trở lại huyện Hà
Nam nữa. Được rồi, sự tình chính là như vậy đấy. Các ngươi muốn lấy ngọc thì đi lấy đi, hiện tại hãy thả Tô Tiểu Liên.
Trên nóc nhà, Tần Tiêu khoát tay chặn lại, Tử Địch hiểu ý, như dạ ưng từ nóc nhà lướt xuống, lao thẳng tới phòng chứa xác.
Cát Hiển Nghiệp chậm rãi đứng dậy:
- Ta nói vì sao lại kỳ quái như thế, rõ ràng một mực tìm không thấy khối
ngọc, Trần Quả ngươi cũng chậm rãi không có đào tẩu, nguyên lai, còn một mực nhớ tới mảnh ngọc trong thi thể của Mã Thành Kiền. Được rồi, ta sẽ
bỏ qua ngươi. Bất quá, vị mã tam huynh đệ có bỏ qua Tô Tiểu Liên hay
không thì ta sẽ không bảo đảm rồi, ha ha!
- Cát Hiển Nghiệp, tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này.
Cát Hiển Nghiệp cùng Mã Tam đồng thời cười lên ha hả. Cát Hiển Nghiệp nói:
- Mã tam huynh đệ, hai người kia giao cho ngươi xử trí, ta cũng không
muốn nhúng tay. Ta đã lấy danh dự của Sói để thề, ngươi hảo hảo xử lý
chuyện nơi đây a, ta đi lấy ngọc.
Mã Tam hưng phấn mà gật đầu, lại liếc Tô Tiểu Liên bên cạnh, hắn cười to một cách dâm đãng nói:
- Trước mặt nam nhân quất lão bà của hắn, thật đúng là kích thích ah, ha ha!
Lời nói của Mã Tam còn không có dứt, Cát Hiển Nghiệp cũng vừa bước tới cửa phòng thì bị một cước đá văng.
Cát Hiển Nghiệp quá sợ hãi, đột nhiên hướng về phía sau nhảy vài bước, tập trung nhìn lại, hắn kinh hoảng kêu lên:
- Tần. . . Tần đại nhân! Ngài, ngài tại sao trở về rồi. Hạ quan, đang
thẩm tra xử lí hai phạm nhân này, đại nhân, tới thật vừa vặn!
Lý
Tiên Huệ bên cạnh Tần Tiêu tới bên cạnh Tô Tiểu Liên đá một cước vào
bụng sưới Mã Tam. Mã Tam vội vàng không kịp chuẩn bị ngã chổng vó trên
mặt đất, hắn kêu to đau đớn. Lý Tiên Huệ cởi áo khoác trên người choàng
cho Tô Tiểu Liên sau đó đỡ nàng tới đứng bên cạnh Tần Tiêu.
Vẻ mặt của Tần Tiêu lạnh lùng ép tới Cát Hiển Nghiệp vài bước:
- Cát đại nhân, không cần phải diễn nữa. Chuyện vừa rồi, bổn quan nhất
thanh nhị sở. Ngươi trung thực chịu trói đi, người Đột Quyết như ngươi
lăn lộn giang hồ Đại Chu lâu như vậy, đến tột cùng làm một số chuyện mờ
ám gì hả?
Cát Hiển Nghiệp làm ra giãy dụa cuối cùng:
- Tần đại nhân, ngài, này. . . Lời này là có ý gì, hạ quan, như thế nào một chút cũng nghe không rõ?
Tô Tiểu Liên sau lưng Tần Tiêu nói:
- Tần đại nhân, không cần hỏi nhiều như vậy. Chuyện cho tới bây giờ, ta
tất cả đều nói cho ngài biết. Cát Hiển Nghiệp, ngươi đừng tưởng rằng Mã
Thành Kiền thật sự nghe lời ngươi cái gì cũng không có nói với ta. Nói
cho ngươi biết a, ngươi nửa năm trước giả bộ làm người tốt nhét ta - kẻ
sắp bị đuổi ra Mã gia vào bên cạnh Mã Thành Kiền, mượn hắn bán mạng cho
các ngươi thì một khắc đó, sự tình gì Mã Thành Kiền đều không có giấu
diếm với ta nữa.
Sắc mặt Cát Hiển Nghiệp lập tức phát sanh biến hóa, biến thành thần sắc hung hãn thô bạo, hắn rút đao từ sau lưng hô to:
- Nếu là như vậy. . . Thì đều đi chết đi!
Tần Tiêu kéo Trần Quả từ trên mặt đất lên, để cho hắn đứng ở phía sau mình, sau đó nói với Cát Hiển Nghiệp:
- Cát Hiển Nghiệp, ta khuyên ngươi không nên khốn thú chi đấu (đại ý là
trong cảnh khốn khó rồi vẫn cố gắng dãy dụa), ngoan ngoãn bó tay chịu
trói đi, thành thành thật thật, âm mưu của các ngươi nói rõ ràng, có lẽ
có thể kiếm được một con đường sống.
Cát Hiển Nghiệp giơ trường đao che trước ngực cười ha ha:
- Quả thực chính là nói nhảm! Đàn ông Đột Quyết ta chỉ có anh hùng chết
trận, không có nho phu đầu hàng. Đừng cho chúng ta giống Hán nhân các
ngươi, vì một chút tiền tài cùng nữ nhân, có thể bán đứng tôn nghiêm,
bán đứng tổ tông sao?
Tần Tiêu nghe được đang chuẩn bị xông đi
lên đánh cho hắn một trận thì không ngờ sau lưng truyền đến một hồi hô
to. Rất nhiều nha dịch hướng bên này lao qua, giữa bó đuốc là Lý Tự
Nghiệp dáng người cao lớn, cực kỳ bắt mắt.
Lý Tự Nghiệp chạy đến bên cạnh Tần Tiêu trừng mắt nhìn Cát Hiển Nghiệp sau đó cười ha hả nói:
- Đại nhân, ta đây tới rồi. Những tên khốn này mới đầu còn không cho ta
tiến đến chứ. Chúng làm ta bực quá nên đánh một trận, đang đánh cao hứng thì cái tên Vương Tử Diệp huyện Hà Nam gọi lại, ta mới hạ thủ lưu tình
không có đánh bọn họ. Hắn hiện tại đang mang người chạy tới đây.
Đúng lúc này một tuổi chừng bốn mươi, mặc quan bào dưới hàm có ba sợi râu dài, hắn nhanh chóng mở đường:
- Hạ quan huyện lệnh huyện Hà Nam Vương Tử Diệp bái kiến Tần đại nhân.
Tần đại nhân, chuyện tình nơi đây, hạ quan cũng đã sáng tỏ, chuyện của
Cát Hiển Nghiệp, hạ quan cũng đã hoài nghi hắn hồi lâu rồi. Không nghĩ
tới hắn đúng là gian tế của Đột Quyết.
Tần Tiêu đánh giá Vương Tử Diệp một hồi, da trắng mặt vàng, văn nhược, bộ dáng trầm ổn lão luyện.
Từ trước tới nay Huyện lệnh Chủ Văn, huyện úy phần lớn là võ quan. Vì
thế so với Cát Hiển Nghiệp hung hãn thì Vương Tử Diệp lộ ra vẻ văn nhã
hơn.
Tần Tiêu ôm một quyền đáp lễ:
- Vương đại nhân tới
rất đúng lúc, việc này phát sinh ở huyện Hà Nam của ngươi. Nếu bổn quan
xử lý thì cần phải ồn ào đến triều đình.