Hai tay vung mạnh Phá Không đao chém xuống người áo xám này. Lý Tự
Nghiệp thấy rõ ràng động tác của người áo xám này nhanh chóng tuyệt
luân, chiêu thức bá đạo ngoan độc, một quyền này nếu đánh trúng Tần Tiêu quả quyết sẽ bị trọng thương, thậm chí mất mạng tại chỗ.
Tần
Tiêu cũng có chút cả kinh: loại chiêu thức này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người! Lập tức hít mạnh thu hồi eo bụng, thân thể của hắn cong
như cây cung lõm ra phía sau, đồng thời tay phải một quyền thừa cơ đánh
ra vừa vặn nghênh đón quyền trái của người áo xám này!
Tiếng
quyền va chạm nhau và thân thể Tần Tiêu lui ra sau đứng vững vàng, người áo xám thì lui ra phía sau hai bước, tay trái của hắn run lên, các đốt
ngón tay đau nhức kịch liệt!
- Lý huynh dừng tay!
Tần Tiêu hét lớn một tiếng, hắn nhanh chóng tiến lên ngăn cản Lý Tự Nghiệp lại.
Người áo xám thở hổn hển, trên mặt của hắn trừng mắt run rẩy nhìn qua Tần
Tiêu, chòm râu xám trắng ở hàm dưới run lên.
Tần Tiêu vững như thái sơn đi lên hai bước nhìn người áo xám nói ra:
- Tiền bối võ công cao tuyệt, hiệu xưng quyền trảo song tuyệt phong ảnh vô tung Phòng Châu Hổ Vương, Hổ tiền bối?
Đối với một ít nhân vật lục lâm Tần Tiêu năm đó từng nghe Đào Kiền, Mã Vinh nói không ít, những năm gần đây cũng thường thường nghe kể lại. Trước
mắt chính là Hổ Vạn Cầu, chính là nhân vật thành danh đã lâu.
Thân thể người áo xám khẽ chấn động, tức giận trừng mắt nhìn qua Tần Tiêu:
- Tiểu tử cũng có chút ít kiến thức! Không sai, lão phu đúng là Hổ Vạn Cầu.
Tần Tiêu bình tĩnh tâm thần, thầm suy nghĩ: người này ta chưa từng gặp qua, càng không có trêu chọc hắn, vô duyên vô cớ tới đây giết ta làm gì?
Dựa theo thói quen của Tần Tiêu thì đánh bại một đối thủ còn không bằng hóa giải thù hận, biết rõ nguyên nhân mới là trọng yếu. Vì vậy nhìn Hổ Vạn
Cầu nói ra:
- Tần mỗ còn không rõ ràng lắm, không biết có chỗ nào đắc tội Hổ tiền bối, kính xin tiền bối nói rõ.
Lý Tự Nghiệp ở sau lưng trừng mắt dựng râu, trầm thấp nói thầm với Phạm Thức Đức:
- Đại nhân làm gì vậy, tại sao đi nói nhảm với lão già này. Vừa mới giao
thủ hai hiệp thì đại nhân đã đả bại hắn, hiện tại muốn giết hắn quả thực dễ như trở bàn tay. Ta thật sự nghĩ không ra.
Phạm Thức Đức vuốt chòm râu, cười mỉa nhìn qua Lý Tự Nghiệp , nói:
- Ngươi nghĩ thông thì ngươi đã là Khâm Sai đại nhân. Đại nhân chính là
dùng mưu mưu cầu hòa bình. Thắng mà không kiêu, tôn trọng đối thủ, đây
chính là phong phạm của đại tướng.
Lý Tự Nghiệp bừng tỉnh đại ngộ, trợn tròn con mắt như gật đầu suy nghĩ, lập tức có chút hổn hển nhìn Phạm Thức Đức kêu lên:
- Mẹ kiếp, ta thực không nên đi nói chuyện với lão toan hủ như ngươi! Lão yêu rắm thí thích giáo huấn người ta! Ngươi đang thầm mắng lão Lý ta
đúng không?
Hổ Vạn Cầu âm thầm đem tay trái đặt ra sau lưng, dùng sức cầm nắm lại vài cái, phát hiện các đốt ngón tay trái đau đớn kịch
liệt, sợ rằng nhiều chỗ đã gãy xương, hắn quá sợ hãi, thầm nghĩ trong
lòng:
- Họ Tần này dùng công phu gì thế, ta tung hoành giang hồ
mấy chục năm, dưới Hổ Quyền đã chết không biết bao nhiêu hào kiệt hảo
hán, cánh tay trái này đã luyện được cứng như sắt, lại bị hắn một chưởng đánh nát! Chẳng lẽ chính là ‘ Ma Vân Chưởng ’ trong truyền thuyết?
Tần Tiêu nhìn qua Hổ Vạn Cầu, trên mặt thậm chí còn mỉm cười, chậm rãi đi lên vài bước, thản nhiên nói:
- Tiền bối, Tần mỗ và ngươi không cừu không oán, ngươi lại đi tới đây lấy mạng của ta, trong đó tất có hiểu lầm, hoặc là bị gian nhân châm ngòi
ly gián. Không bằng chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện nhé?
Hổ Vạn Cầu không tự chủ lui ra phía sau một bước, trên mặt như tro tàn.
Một hồi gió xuân thổi qua lại làm cho Hổ Vạn Cầu cảm giác được một cổ khí thế lạnh thấu xương, uy áp đè nén!
Trong nội tâm Hổ Vạn Cầu hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh tâm thần, trầm giọng nói:
- Họ Tần, ngươi đừng tưởng có một thân kỳ công thì khinh thường tất cả.
Oan có đầu, nợ có chủ, hôm nay lão phu dù bại trong tay của ngươi, ngày
khác cũng nhất định có sẽ có người lấy mạng của ngươi! Ngươi động thủ
đi, đừng có lại ở đó giả nhân giả nghĩa với ta. Sĩ khả sát, bất khả
nhục!
Tần Tiêu dừng bước chân, hắn nhìn qua Hổ Vạn Cầu từ trên xuống dưới, khóe miệng mỉm cười càng đậm, thản nhiên nói:
- Hổ tiền bối, nói như vậy ngài có quen biết nữ nhân tên là Trầm Nghi Nhi đúng không?
Tần Tiêu dừng một chú,
- Nàng còn có một chữ, tên là Đoạn Như.
Bả vai Hổ Vạn Cầu run lên, run giọng cả kinh nói:
- Ngươi... Ngươi cũng biết.
Tần Tiêu cười cười, nói tiếp:
- Tần mỗ làm sao biết, đây đã không còn quan trọng. Ta nghĩ tiền bối đã hiểu lầm Tần mỗ rồi. Về chuyện của Đoạn Như...
- Ngươi im ngay
Hổ Vạn Cầu giận dữ, nhảy dựng lên chỉ vào Tần Tiêu mắng:
- Cẩu quan! Ngươi chỉ biết giữ gìn quyền quý, khi nhục dân chúng đê tiện. Đồ nhi đáng thương của ta chẳng lẽ không phải bị chết trong tay của
ngươi sao! Ngươi không cần nói xạo!
Rốt cuộc Lý Tự Nghiệp cũng không kiềm nén được, chém ra một đao như lôi đình.
- Mẹ kiếp lão tặc, lại dám vu oan đại nhân!
Tần Tiêu không kịp ngăn cản, Phá Không đại đao mang theo một cổ hàn ý chém vào giữa cổ của Hổ Vạn Cầu.
Sắp tới chém trúng thì Lý Tự Nghiệp lại sửng sốt, đại đao dừng lại ở trên cổ của Hổ Vạn Cầu.
- Mẹ kiếp, tại sao ngươi không tránh né và trả đòn! Ngươi xem thường lão tử sao?
Hổ Vạn Cầu nhắm mắt lại, giọng nói nặng nề, nhổ ra mấy chữ không còn muốn sống:
- Động thủ đi. Tài nghệ không bằng người, ta còn lời gì để nói.
Lý Tự Nghiệp trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Hổ Vạn Cầu, nhưng có chút sửng sốt quay đầu lại nhìn về phía Tần Tiêu:
- Đại nhân, chuyện này...
Tần Tiêu thở dài một hơi:
- Được rồi, thả hắn đi.
Lý Tự Nghiệp nghe vậy thì chấn động, chậm rãi rút đại đao về, căm giận nói ra:
- Đại nhân đại lượng thả ngươi đi, dưới đao của lão Lý ta không giết người không hoàn thủ.
Hổ Vạn Cầu kinh hãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, biểu hiện trên mặt lập tức biến đổi. Hắn chậm rãi lui ra phía sau, nặng nề nói:
- Ngươi sẽ hối hận.
Dứt lời thân hình như gió hướng vào trong rừng cây mà bỏ chạy.
Tần Tiêu dồn khí vào đan điền, lên tiếng nói:
- Đoạn Như có con gái là Mạc Vân Nhi, bây giờ xuất gia làm ni ở Vũ Xương.
Thân hình Hổ Vạn Cầu đã biến mất không còn lại gì, nhưng lại nghe có một âm thanh truyền tới.
- Tạ ơn!
Ba người như có tâm sự lẳng lặng đứng đó suốt nửa ngày, Phạm Thức Đức đi tới bên người Tần Tiêu, nói khẽ:
- Đại nhân, cứ thả hổ về rừng như vậy, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng ah!
Tần Tiêu mỉm cười lắc đầu:
- Không đâu. Tuy Hổ Vạn Cầu xuất thân lục lâm, nhưng cũng không phải
người xấu, là một nam nhân đại nghĩa nhiệt huyết, bằng không hắn cũng
không vì Đoạn Như tới tìm ta báo thù.
- Vậy tại sao đại nhân
không giải thích rõ ràng chuyện của Đoạn Như, cũng miễn cho hắn mang thù với đại nhân? Hạ quan lắm miệng, đại nhân thứ lỗi. Hạ quan cũng lo lắng cho an nguy của đại nhân.