Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 46: Chương 46: Thích khách ban ngày




Ads Phạm Thức Đức cười nói:

- Đại nhân cao minh.

Ba người này vừa rời đi, khi vừa chuyển qua một đoạn đường thì nhìn thấy một đám người đứng ở hai bên đường, ước chừng ba bốn trăm người.

Tần Tiêu nhìn kỹ thì đó là Triệu Thế Tài, hắn mang theo quan nha bộ khoái huyện Vũ Xương ăn mặc chỉnh tề đứng tại bên đường, sau lưng còn có rất nhiều dân chúng Vũ Xương.

Triệu Thế Tài nhìn thấy Tần Tiêu thì vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay hành lễ, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, trong miệng hô:

- Huyện Vũ Xương huyện lệnh Triệu Thế Tài mang theo dân chúng cung tiễn Khâm Sai đại nhân!

Dân chúng sau lưng đồng thời quỳ rạp xuống đất.

- Cung tiễn Khâm Sai đại nhân!

Tần Tiêu chưa từng gặp qua cảnh này nên trong lòng có chút kinh hãi, hắn bước lên nâng Triệu Thế Tài đứng lên, nói:

- Triệu Huyện lệnh, còn có các vị hương thân, mọi người nhanh chúng đứng lên, làm cái gì vậy, chẳng lẽ muốn làm Tần mỗ tổn thọ sao?

Triệu Thế Tài không chịu đứng dậy, ngẩng đầu, chân thành nói:

- Đại nhân, hạ quan có tội, thỉnh đại nhân thứ tội.

Tần Tiêu nói:

- Ngươi phạm tội, bổn quan đã xử lý rồi mà, không phải cho ngươi lập công chuộc tội sao?

Triệu Thế Tài lắc đầu:

- Hạ quan nói không chỉ những chuyện này. Kỳ thật đại nhân vừa tới Vũ Xương thì hạ quan mắt chó nhìn người thấp, thấy đại nhân tuổi nhỏ cho nên trong đáy lòng xem thường đại nhân, chửi bới đại nhân. Không nghĩ tới đại nhân tới Vũ Xương chỉ mấy ngày và trong khoảng thời gian ngắn quyết đoán những tù oan hình sự mà ty chức khó giải quyết, xử lý xong một trăm tám mươi bản án còn tồn đọng, mỗi bản án xử lý có tình có lý làm cho người ta tâm phục khẩu phục, dân chúng thoát tai ương liền vỗ tay khen ngợi. Về sau đại nhân lại phá thiên cổ kỳ án mượn xác hoàn hồn và phá tan mê tín, làm mọi người bội phục sát đất. Cho nên ty chức dẫn theo dân chúng quỳ tiễn đại nhân rời khỏi Vũ Xương a. Ty chức thề lần này các dân chúng đều tự phát tới đây, cũng không phải ty chức ép bọn họ tới.

Tần Tiêu hoàn toàn tỉnh ngộ, nói thầm: Triệu Thế Tài có thể nói ra những lời này cũng xem như lòng dạ thẳng thắn.

Triệu Thế Tài khẽ cong eo và khầu đầu:

- Hạ quan đời đời kiếp kiếp ghi khắc lời cảnh tỉnh của đại nhân, từ nay về sau một lòng vì tạo phúc cho dân chúng. Hôm nay hạ quan xem như thay mặt dân chúng thề trước mặt đại nhân, sau này một lòng chấp chính vì dân, nếu như có cử động bất lương thì trời xanh không lưu, thiên lôi giáng xuống!

Tần Tiêu có chút cảm động, liên tục gật đầu:

- Hảo hảo, ngươi có cảm ngộ thế này cũng xem như phúc của dân chúng Vũ Xương rồi. Sau này ngươi nên dẫn theo dân chúng Vũ Xương khai mở ruộng tốt trống dâu nuôi tằm dệt vải, phát triển công thương tăng thu giảm chi, biến Vũ Xương trở thành huyệt tốt của Giang Nam này. Được rồi, ngươi đứng lên đi!

Không ngờ mọi người sau lưng đồng loạt hô to.

- Dân chúng Vũ Xương cung tiễn Khâm Sai đại nhân!

Lại không có người nào đứng lên.

Tần Tiêu không thể làm gì đồng thời bị cảm động thật sâu, vì vậy chắp tay hành lễ, hắn bước qua con dường dân chung quỳ bái, sau lưng liên tục có tiếng hô truyền tới:

- Cung tiễn Khâm Sai đại nhân!

Bên cạnh bến tàu Vũ Xương, đột nhiên Lý Tự Nghiệp kích động lên, còn kém chút rơi nước mắt, giơ ngón tay cái lên nhìn Tần Tiêu nói:

- Đại nhân, ngươi thật sự là quan tốt! Lý Tự Nghiệp ta lớn như vậy còn chưa nhìn thấy loại chuyện này, làm quan cùng dân chúng quỳ tiễn biệt, con mẹ nó quá cảm động!

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức nhìn nhau cười ha hả. Tần Tiêu nói:

- Làm quan cũng nên vì mưu cầu hạnh phúc cho dân chúng, không cầu hư danh lợi lộc. Kỳ thật ta so với ân sư còn kém cả ngàn dặm. Ân sư mới thật sự là hộ quốc lương tướng, dân chúng khen quan tốt. Nhớ năm đó ân sư làm quan ở Ngụy Châu thì dân chúng vì cảm tạ ân đức còn làm sinh từ cho hắn. Thời điểm ân sư qua đời thì dân chúng thiên hạ bi thương cả ngày không ăn mất ngủ, bệ hạ càng lệnh cho cả nước trai giới ba ngày.

Lý Tự Nghiệp thì mở to mắt.

- Đại nhân, ngài chưa bao giờ nói về chuyện của ân sư ngài đấy. Nghe ngài nói như vậy thì sư phụ của ngài chính là Tể tướng Địch quốc lão sao?

Lý Tự Nghiệp nói:

- Đúng vậy, không thể ngờ đi theo đại nhân lâu như vậy lại không biết ân sư của đại nhân là Địch công a!

Lý Tự Nghiệp vỗ cái ót, lớn tiếng hoảng sợ nói:

- Mẹ ta ơi, thì ra đại nhân là đồ đệ của Địch lão thần tiên nha! Địch lão thần tiên là người bình sinh ra kính nể nhất! Từ hôm nay trở đi đại nhân chính là người thứ hai Lý Tự Nghiệp kính nể!

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức lại cười to, nói:

- Làm gì có cách nói này chứ!

Ba người đang vui cười thì chợt thấy phía cánh rừng phía trước có bóng người hiện ra, sau đó như yến hồ phiên phi bay tới trước mặt ba người.

Tần Tiêu cảm thấy người này kinh công thật cao minh.

Lý Tự Nghiệp ‘ ồ ’ một tiếng rút trường đao bước lên:

- Đại nhân đừng lo!

Người nhảy lên xuống vài cái đã rơi xuông trước mặt ba người.

Là một nam nhân tuổi chừng năm mươi, một thân áo vải xám tóc hoa râm, thân thể gầy còm nhưng không có chút suy nhược nào, trái lại ánh mắt của hắn lộ ra hàn khí cực lạnh và sát khí, toàn thân của hắn đứng thẳng như cây thương thép.

Lý Tự Nghiệp trường đao run lên, lạnh lùng nói:

- Người đến là người nào? Hãy xưng tên ra!

Sắc mặt người áo xám trầm xuống, không quan tâm tới tiếng rống to của Lý Tự Nghiệp mà nhìn qua ba người dò xét một phen, sau đó lạnh lùng nói:

- Ai là Tần Tiêu?

Lý Tự Nghiệp giận dữ:

- Lớn mật! Tục danh của đại nhân há cho ngươi mở miệng gọi bậy!

Dứt lời rống to một tiếng trường đao trong tay như tia chớp chém xuống!

- Lý tướng quân chậm đã động thủ!

Tần Tiêu hô to một tiếng, thân hình của hắn nhanh như tia chớp ngăn ở trước mặt của Lý Tự Nghiệp, thân hình của hắn căng cứng.

- Ngươi lui xuống trước đi.

Lý Tự Nghiệp trợn tròn mắt dừng thế đao, trong nội tâm âm thầm cả kinh nói thân pháp thật nhanh.

Khóe miệng của người áo xám này hơi nhếch lên, giọng nói lạnh như băng.

- Quả nhiên có chút nội tình.

Tần Tiêu định trụ thân hình, chắp tay vái chào:

- Tại hạ chính là Tần Tiêu. Không biết tiền bối xưng hô như thế nào, đến tìm Tần mỗ có gì chỉ giáo?

Trong lỗ mũi người áo xám này hừ lạnh, giọng nói của hắn giống như quỷ mị ngâm nga.

- Rất đơn giản, tới đây lấy mạng của ngươi!

Người áo xám này thân thể căng cứng, đột nhiên mở to hai mắt và có tinh quang bắn ra, thân thể khô gầy như mãnh hổ đánh úp qua Tần Tiêu, tay phải của hắn hóa thành hổ trảo đánh thẳng vào mặt của Tần Tiêu.

Tần Tiêu âm thầm kinh hãi: thân pháp thật nhanh! Hổ Trảo Công!

Động tác của Tần Tiêu cũng không chậm, eo uốn éo sử chiêu Trác Khóa Bộ trong thân pháp Tán Đả, nhanh chóng tránh qua một bên, né qua một trọng kích.

Chiêu thức của người áo xám này cũng không hết, tay trái hóa quyền quỷ dị đánh ra, đánh thẳng vào dưới nách của Tần Tiêu!

Lý Tự Nghiệp hô to:

- Đại nhân đừng lo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.