Đại đầu quỷ Lý Trọng Tuấn không biết từ nơi này chui ra, mà nhìn Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi, ánh mắt là lạ nói:
- Nói cái gì hăng say như vậy, để cho bổn vương cũng nghe với.
Đôi mắt của Lý Trọng Tuấn nghiêng mắt nhìn trên người Thượng Quan Uyển Nhi
cùng Tần Tiêu, vẻ mặt cười xấu xa chớp chớp đôi mắt với Tần Tiêu, phảng
phất như đang nói: Không tệ nha, nhanh như vậy thân mật khăng khít, thật sự là hảo thân thủ nha!
Tần Tiêu nhíu lông mày, trả lại cho Lý Trọng Tuấn một vẻ mặt vô tội ta không phải cố ý!
Ba người kết bạn cùng đi ra khỏi Sở Tiên Sơn Trang về phía hồ. Chỗ đó đã
chuẩn bị sẵn hai cái thuyền lớn cùng một cái thuyền đánh cá loại nhỏ.
- Tần đại nhân kể loại câu chuyện này, điện hạ sợ là sẽ không thích.
Thượng Quan Uyển Nhi cướp lời Tần Tiêu cười cười nói:
- Câu chuyện tình yêu của tiểu nữ nhân bình dân sợ sẽ làm chán tai đại nhân vật quát tháo sa trường như điện hạ.
Tần Tiêu cười ha hả đem cái dù đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi, đi ra cái dù bên ngoài cùng Lý Trọng Tuấn đứng ở trong mưa:
- Điện hạ, sáng sớm như thế này đã đến tìm ta có chuyện gì sao?
Lý Trọng Tuấn trừng mắt nhìn như hết sức hưng phấn:
- Còn có thể có chuyện gì! Thì sự tình ngày hôm qua, ngươi một mực ấp úng không có đáp ứng ta! Ta đã nói trước rồi, nàng đến mượn thuyền, ta muốn cùng theo.
Tần Tiêu mở to đôi mắt sững sờ nói:
- Ngươi đường đường một cái Vương gia, đi đón một kẻ ách nô hình như quá không hợp thói thường à nha? !
- À. Chuyện này ngươi không cần quản!
Lý Trọng Tuấn xem ra hào hứng còn không phải bình thường, hắn kéo Tần Tiêu qua một bên, khe khẽ nói nhỏ:
- Tần huynh đệ ngươi yên tâm, nếu là di tử (dì nhỏ) của ngươi thì bổn
vương tuyệt không dám khó xử nàng. Nàng nguyện ý liền nguyện ý, không
muốn, bổn vương tuyệt không miễn cưỡng, như vậy được chứ? Ngươi cũng
đừng nói không đáp ứng, bổn vương hiện tại đã lui để cầu xin a.
Vẻ mặt Tần Tiêu cười khổ, ngượng ngùng nói:
- Điện hạ, ngươi đây là cản đường ăn cướp, có biết không? Bất quá điện hạ hứa hẹn như vậy rồi, Tần Tiêu ta cũng không nguyện làm tiểu nhân. Tiểu cô nương nguyện ý với ngươi cũng là vận mệnh của nàng; nếu không phải
đồng ý, ngươi phải theo như hứa hẹn làm việc! Bằng không thì dùng võ
công của nàng, đoán chừng còn có thể trị ngươi.
Lý Trọng Tuấn hưng phấn xoa xoa tay:
- Hảo hảo, đi, bổn vương đã đáp ứng. Huynh đệ ngươi yên tâm, bổn vương
tuyệt không trăng hoa như những nữ nhân bình thường ... Hắc hắc, Giang
Nam mỹ nữ, bổn vương đến rồi!
Tần Tiêu thở dài một tiếng, trong
lòng thầm nghĩ: người này tinh trùng lên não không thể cứu được! Ngươi
nếu là có thể cua được nha đầu quỷ linh tinh quái Tử Địch thật đúng là
có bản lĩnh! Đến lúc đó đừng để nàng giày vò tới thở không ra hơi thì
tốt.
Nói có khéo hay không, vừa vặn lúc này Tử Địch đến rồi.
Không cần bung dù che mưa đã chạy tới bờ sông, lúc tới trước mặt ba
người thì nhanh chóng hành lễ theo thứ tự:
- Bái kiến điện hạ, bái kiến Tần đại nhân, bái kiến Thượng Quan đại nhân! Ai nha, mưa thật lớn mà sao còn đứng trên bờ?
Tinh quang trong mắt Lý Trọng Tuấn bạo phát:
- Vậy thì lên thuyền, lên thuyền. Tử Địch cô nương, chúng ta cùng lên thuyền a!
Tử Địch nghi hoặc nhìn Lý Trọng Tuấn một chút, sau đó liếc về phía Tần Tiêu:
- Tần đại nhân cùng Thượng Quan đại nhân không lên thuyền sao?
Lý Trọng Tuấn khoát tay chặn lại:
- Ngươi không cần quản, Tần đại nhân người ta cùng Thượng Quan cô nương
còn có chuyện tình "trọng yếu" đi làm. ! Đi thôi Tử Địch cô nương, bổn
vương hôm nay cùng ngươi đi chơi.
Lý Trọng Tuấn cố ý đem hai chữ "trọng yếu" nhấn mạng.
- Ngươi?
Tử Địch kinh ngạc mở to đôi mắt, lập tức lập tức có chút vui mừng nói:
- Hay quá, hay quá. Ta còn lo lắng phải chỉ huy đám đại đầu binh này. Vậy mau đi thôi!
Dứt lời nàng vui mừng hướng trên thuyền đi đến.
Vẻ mặt Lý Trọng Tuấn đắc ý cười xấu xa vụng trộm ném đi Tần Tiêu một câu:
- Có cá tính, ta thích!
Tần Tiêu nhếch nhếch miệng, nói thầm: chúc bạn may mắn. Nghĩa Hưng Vương
Điện Hạ. Qua không được bao lâu, ngươi sẽ biết rõ, cô nương thần kinh
không ổn định này võ nghệ không tầm thường, đừng tự hại mình là được
rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi đi lại gần kỳ quái hỏi:
- Ngươi cùng Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ đang âm mưu cái gì thế?
Tần Tiêu "Nha" một tiếng, cười nói:
- Không có gì. Chờ thuyền lớn của bọn hắn rời đi, chúng ta sẽ lên thuyền. Bằng không thì thuyền nhấc lên gợn sóng lớn như thế có thể đem thuyền
nhỏ của chúng ta lật thuyền.
Thượng Quan Uyển Nhi cười ha ha:
- Không sai. Cái này cũng nghĩ ra, đại nhân thật cẩn thận.
Tần Tiêu cũng cười:
- Không có gì. Bất quá là từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam nên có kinh nghiệm phương diện này mà thôi.
Trong lòng Tần Tiêu đã bắt đầu cân nhắc, như thế nào từ trong miệng Thượng
Quan Uyển Nhi moi ra một chút tin tức, hoặc là cùng nàng đi được gần một chút để nàng nói tốt và che dấu thay mình trước mặt hoàng đế. Rất rõ
ràng hoàng đế không phải tín nhiệm tín nhiệm không phải bình thường, nếu có thể nắm miệng của nàng nói một vài sự tình trước mặt hoàng đế thì so với việc mình biện bạch đau khổ có hiệu quả gấp nhiều lần.
Hai chiếc thuyền lớn rời đi, Tử Địch hưng phấn đứng ở đuôi thuyền hướng về phía Tần Tiêu phất tay:
- Chúng ta đi đây. Ha ha, thuyền thật lớn! Chào tạm biệt gặp lại sau Tần đại nhân, Thượng Quan đại nhân!
Hình thức giống như là đang chuẩn bị tiến hành một chuyến du lịch trong vũ trụ vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười ha ha:
- Muội muội này rõ ràng hoạt bát hơn tỷ tỷ nàng rất nhiều! Tâm tính ngây
thơ, bộ dáng thiện lương xinh đẹp, đúng là đối tượng để người ta yêu
thích. Trách không được Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ đối với nàng có ý đồ.
Tần Tiêu không khỏi ngẩn ngơ:
- Ngươi cũng nhìn ra được sao?
- Ừ!
Thượng Quan Uyển Nhi cười khẽ
- Tần đại nhân cho rằng, Uyển nhi thật là không có mắt sao? Một chút tâm
tư như vậy, ta vẫn có thể hiểu rõ. Chỉ là ta xem lúc này đây Nghĩa Hưng
Vương hơn phân nửa muốn bại. Tiểu cô nương này bất đồng cùng nữ hài tử
bình thường, giống như cũng không có để danh hiệu Vương gia vào mắt,
hành vi cử chỉ không có một chút câu thúc.
- Ha ha, có lẽ a!
Tần Tiêu qua loa ứng phó rồi đề nghị:
- Chúng ta cũng lên thuyền a. Trên thuyền có lẽ có thức ăn, ta bắt đầu đói rồi.
Thời điểm đi đến bên cạnh thuyền nhỏ, Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi nhíu mày kinh ngạc nói:
- Ai nha, thuyền nhỏ như vậy một người đứng đã lung la lung lay rồi, sẽ không lật chứ? Ta không biết bơi đâu?
- Yên tâm đi, sẽ không lật đâu.
Tần Tiêu đến bên cạnh thuyền, bước lên trên, hai chân giang ra hai bên đứng vững vàng, sau đó đưa tay đỡ Thượng Quan Uyển Nhi:
- Lại đây, ta kéo cô lên.
Thượng Quan Uyển Nhi thu hồi cây dù, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng bước ở bờ sông, nàng sợ hãi bước lên đầu thuyền đưa tay cho Tần Tiêu. Tần Tiêu vừa mới tiếp được tay của nàng chuẩn bị kéo nàng đi lên, không ngờ
Thượng Quan Uyển Nhi trượt chân,