Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói:
- Đôi tỷ muội đó cũng đáng thương, cha mẹ trước sau qua đời ở bên trong
án nghịch đảng Giang Nam. Hơn nữa, phụ thân của các nàng còn là công
thần trong vụ án này, cũng là bạn vong niên của ta, đối thủ tri kỷ không đánh nhau thì không quen biết. Thời khắc cuối cùng, hai tỷ muội các
nàng cùng Tần Tiêu kề vai chiến đấu giết ra một cái đường máu, còn bị
thương. Nếu không có các nàng từ bên cạnh hiệp trợ, ta thực không dễ
dàng toàn thân trở ra. Tính ra, các nàng cũng đều là có công, vì thế Tần Tiêu giữ các nàng lại coi như muội muội.
- Muội muội?
Thượng Quan Uyển Nhi cười gian:
- Sợ là không có đơn thuần như vậy a?
- Vậy cô cho là cái gì?
Tần Tiêu giả vờ ngây ngốc, ra vẻ nghi hoặc khó hiểu hỏi lại.
- Coi như vậy đi, không nói chuyện tào lao với ngài nữa. Ngài lúc nào
cũng láu cá không thành thật một chút nào, chuyện gì cũng muốn tính toán thiệt hơn. Ta không chịu nổi ngài luôn.
Thượng Quan Uyển Nhi đánh sang chuyện khác:
- Được rồi Tần đại nhân của chúng ta rốt cục ăn mặc đã xong, hiện tại có thể xuất phát đi chơi hồ rồi chứ?
- Đương nhiên!
Tần Tiêu khoa trương làm một cái động tác chủ nhân mời, hắn xoay người chắp tay nói:
- Xin mời, Thượng Quan đại nhân.
- Hì hì! Mời ngươi, Tần đại nhân!
Thượng Quan Uyển Nhi cầm dù bằng giấy dầu lên, nhẹ nhàng chuyển động.
Mưa bên ngoài cũng không lớn, theo như thói quen của Tần Tiêu, là tuyệt sẽ không bung dù. Nhưng bây giờ trong tay có cái dù không dùng thì hơi
dở, nhất là khi hắn cùng Thượng Quan Uyển Nhi sóng vai đi cùng một chỗ
thời điểm, đi trước thì đường đột mà đi sau thì không có khí độ. Vì thế
Tần Tiêu dứt khoát chui vào ở bên trong cái dù của nàng nhận lấy cái dù
trong tay của Thượng Quan Uyển Nhi.
Bước chân của Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi, hào hứng dạt dào thưởng
thức cảnh mưa của Sở Tiên Sơn Trang, nàng nhàn nhạt than nhẹ:
- Tễ hiểu khí thanh hòa, phi khâm thưởng bệ la. Đại mạo ngưng xuân sắc,
lưu ly dạng thủy ba. Kỳ thạch liêu trường khiếu, phàn tùng sạ đoản ca.
Trừ phi vật ngoại giả, thùy tựu thử kinh quá.
- Thơ hay. . .
Tần Tiêu tán thưởng tự đáy lòng.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói ha ha:
- Không bằng Tần đại nhân cũng làm một bài thơ đi.
- Cái này?
Tần Tiêu xấu hổ cười:
- Tần mỗ không hiểu đạo này, chỉ là một kẻ vũ phu mà thôi.
Trong lòng lại thầm suy nghĩ nói: coi như vậy đi, các triều đại đổi thay đại thi nhân đại văn hào, ta liền không làm chuyện đạo thơ để lấy
tiếng. Trước mặt người Hồ tùy tiện nói hai câu dọa người, chứ múa rìu
qua mắt thợ như Thượng Quan Uyển Nhi là thi văn thiên hạ thì không nên.
Vạn nhất làm không tốt, danh tự của Tần Tiêu ghi vào thi từ sử sách, đến lúc đó lên tòa chiến bản quyền sẽ bị khẩu tru bút phạt.
Thượng Quan Uyển Nhi nghiêng đầu nói:
- Còn lâu ta mới tin. Ngài thích giả heo ăn thịt hổ, nội tình bên trong
lại cười nhạo người khác. Nói không chừng, trong lòng ngài hiện tại đang mắng Uyển nhi làm thơ khó nghe như thế.
- Không có a! Ta thật tâm khen ngợi cô nương a. Hơn nữa, Tần Tiêu hoàn
toàn chính xác không sở trường làm thơ, không tin cô nương có thể hỏi
Nghĩa Hưng Vương nha, hắn biết rõ a.
Tần Tiêu nhìn cây dù giấy dầu trong tay, đôi mắt hắn đảo đảo:
- Nếu không như vậy đi. Tần Tiêu tuy rằng không am hiểu làm thơ, nhưng
dã sử thú văn thượng vàng hạ cám nghe không ít. Không bằng, ta kể một
câu chuyện cho cô nương nghe.
- Câu chuyện? Tốt lắm!
Thượng Quan Uyển Nhi có chút vui vẻ. Vốn nàng là người yêu thơ văn, đối
với chính sử, thi văn cùng dã sử từ trước đến nay đều tương đối cảm thấy hứng thú, lời nói của Tần Tiêu đã khơi dậy hứng thú của nàng.
Tần Tiêu lo nghĩ, nói:
- Ừ! Có một câu chuyện gọi là Bạch Xà Truyện, cô nương có từng nghe chưa?
- Bạch Xà Truyện? Chưa từng nghe.
Thượng Quan Uyển Nhi hứng thú giục:
- Nhanh kể, nhanh kể đi!
Trong lòng Tần Tiêu cười trộm: ngươi nghe qua mới là lạ chứ! Đây chính
là câu chuyện lưu hành ở thời Minh, Thanh. Đến hơn một nghìn năm sau mới trở thành kịch truyền hình nổi tiếng.
Tần Tiêu dừng dừng lại, hắn hắng giọng bắt đầu kể.
- Kỳ thật, Bạch Xà Truyện cũng bắt đầu từ một cái dù bằng giấy dầu. Lại nói năm đó, tháng đó ngày đó, mưa phùn bay tán loạn. Trên Đoạn Cầu
Kiều Tây Hồ có một tiểu tử tên là Hứa Tiên....
- Ấy! Đợi một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên lên tiếng ngắt lời Tần Tiêu:
- Hàng Châu có một Tây Hồ ta biết rõ, nhưng mà có cây cầu đó sao?
Tần Tiêu sững sờ một chút, lúc này mới nhớ tới, Tây Hồ tại Đường triều
lúc còn không tính là điểm du lịch nổi danh, đến Tống triều, Tây Hồ mới
được mô phỏng sơ sơ, nói thí dụ như Tô Đông Pha ngay tại Tây Hồ trúc Tô
đê còn có Tây Hồ Thập Cảnh phần lớn là sau khi tới Đại Tống mới sửa
phong cảnh trở nên nổi danh. Tần Tiêu cười khan một hồi nói:
- Uyển nhi thật đúng là bác học. Bất quá câu chuyện chính là câu chuyện, ngươi cũng đừng coi nó là thật, tức là nó không tồn tại.
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu:
- Vậy được rồi, đoạn kiều Tây Hồ...nghe danh tự có vẻ thảm thiết đây. Ngài kể tiếp đi.
Tần Tiêu xiết lấy cái dù, dựa vào ký ức xem qua kịch truyền hình kể cho
Thượng Quan Uyển Nhi nghe Bạch Xà Truyện. Thượng Quan Uyển Nhi nghe mà
mê say, mưa rơi cũng lớn dần, thời gian dần trôi càng sát vào người Tần
Tiêu. Cuối cùng phảng phất như là dựa vào ngực Tần Tiêu, tóc cọ mặt hắn. Tần Tiêu từ "Đoạn kiều mượn cái dù " Bạch nương tử cùng Hứa Tiên gặp
nhau, phàm là chuyện không nhớ, hắn chỉ còn cách lấy tưởng tượng của
mình thêm mắm thêm muối cũng tới được đoạn " nước khắp Kim Sơn ". Đang
chuẩn bị nói về Bạch nương tử bức Pháp Hải đòi Hứa Tiên, chuẩn bị dâng
nước khắp Kim Sơn thì Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục kiềm chế không được,
oán hận mắng:
- Ta nếu là Bạch Tố Trinh còn lâu mới cứu trượng phu ngu xuẩn nhu nhược
vô năng lại không lương tâm này. Hừ, nam nhân như vậy quả khiến cho
người ta bội phục.
Tần Tiêu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cau mày bực tức phảng phất như đang tức giận thì cười ha ha nói:
- Uyển nhi đừng nóng giận, không phải là câu chuyện sao, đừng coi là thật, dù sao nó cũng chỉ là hư cấu.
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận liếc Tần Tiêu:
- Đều tại ngài, ngài không thể đem kết cục sửa cho tốt được sao? Làm gì
cứ cho hòa thượng béo Pháp Hải đi ra, vợ chồng son người ta vốn hảo hảo
gắn bó với nhau. Hừ, lại nói tiếp vẫn là tên Hứa Tiên đáng giận, rõ ràng tin một hòa thượng mập mạp bỏ cả thê tử đang mang thai.
Tần Tiêu cười nói:
- Không phải là chưa có kết thúc sao? Ta đâu nghĩ là cô nương xúc động
như thế, được rồi cô nương đã không thích, ta đây không nói nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi phảng phất nóng nảy, nàng dựa vào Tần Tiêu kéo cánh tay đang cầm dù của hắn:
- Ta thích mà, chỉ là hữu cảm nhi phát (có cảm xúc nên phát ra) thôi. Ngươi kể tiếp mà!
- Ơ, hai vị đại nhân, còn bước chậm trong mưa nữa, thật là nhàn hạ thoải mái nha!