Lý Trọng Tuấn nghiêng mắt nhìn cửa huyện nha, oán hận nói:
- Bổn
vương đến đã lâu, Bùi Tụng Hành lão ô quy kia cũng không đi ra gặp ta!
Chiếu theo tính tình của thật muốn hủy cái huyện nha này của hắn, xông
vào trong cứu nha đầu, Tần Tiêu, lại nói tiếp đều là ngươi không đúng.
Ngày hôm qua vì cái gì không nói thật cho ta biết? Huyên náo tới mức hôm nay bổn vương mới nhận được tin tức, nói người của Tả Vệ Suất và Thiên
Kỵ náo với nhau, đều bị bắt lại, trong đó còn có một người là nữ quản
gia trong phủ Tần Tiêu. Nếu ngươi nói sớm cho ta biết thì nha đầu kia
làm gì bị nhốt trong huyện nha, chịu tội một đêm thế này? Lần này là
ngươi không đúng rồi!
Tần Tiêu nhất thời cũng không thể giải thích rõ ràng cho hắn, đành phải cười ha hả, nói:
- Làm chính sự quan trọng hơn. Điện hạ, Tần Tiêu đi vào đây.
- Bổn vương đi cùng ngươi.
Bộ khoái nha môn lần này không dám lầnngăn cản, cực kỳ nhanh chóng đi vào thông báo, sau đó mời bọn Tần Tiêu đi vào bên trong.
Bùi Tụng Hành đang ngồi trong thư phòng, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Lúc này nghe thông báo mới đi ra nghênh đón, cười mỉm chắp tay hành lễ:
- Vệ Vương điện hạ, Tần đại nhân, hạ quan không thể tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ!
- Ngươi còn biết thất lễ?
Lý Trọng Tuấn oán hận nói:
- Bùi Tụng Hành, bổn vương trước ghi sở chuyện ngày hôm nay, ngày sau sẽ tìm ngươi tính sổ!
Bùi Tụng Hành nghi hoặc khó hiểu, nhìn Tần Tiêu hỏi:
- Tần đại nhân, hạ quan không biết lúc nào đắc tội Vệ Vương điện hạ, hắn tại sao muốn khó xử hạ quan?
Lý Trọng Tuấn tức giận quát lên một tiếng, cũng không biết nên nói như thế nào. Tần Tiêu khoát khoát tay:
- Hiểu lầm, chỉ có chút ít hiểu lầm. Bùi đại nhân, bổn quan đã thỉnh được thánh thượng đồng ý rồi, đây là công văn của Ngự Sử đài. Lần này tới
đây sẽ do bổn quan tự mình giám sát thẩm tra bản án của bọn người Lý Tự
Nghiệp và Thiên Kỵ Vệ Sĩ.
Tần Tiêu lấy công văn Ngự Sử đài giao cho Bùi Tụng Hành nhìn xem.
Bùi Tụng Hành mặt mỉm cười:
- Đã như vầy, hạ quan sẽ toàn lực trợ giúp Tần đại nhân tiến hành tra án.
Tần Tiêu phất phất tay:
- Lời ong tiếng ve không cần nói. Trước mang ta đi nhìn ba thi thể ngày hôm qua.
Ba bộ thi thể lúc này đang được giữ trong nhà xác của nha môn, đang đắp vải trắng.
Tần Tiêu kéo vải trắng trên thi thể ra cẩn thận quan sát.
Người bình thường sau khi chết một giờ thì thi thể sẽ bắt đầu cứng ngắc, sau
sáu giờ thì toàn thân cứng ngắt. Hơn mười giờ sau thì sẽ cứng hơn nữa,
kế tiếp là mềm hoá, quá trình mềm này kéo dài ba ngày sẽ khôi phục bình
thường. Lúc này những chỗ gãy trên tay chân xương cốt và vết bầm tím
trên thi thể hiện ra rõ ràng, xem ra đây là kiệt tác của Lý Tự Nghiệp
cùng Tử Địch. Trừ những nơi đó ra thì trên người không có vết thương đặc biệt nào cả, nhiều lắm chỉ là va quẹt xây xát da mà thôi, cũng không có lợi khí chém nện lưu lại. Nhưng mà mở mắt nhìn vào đồng tử thì nhìn
thấy người chết rất thống khổ, xem ra là chết đột tử.
Kiểm tra
thực hư của hai cỗ thi thể khác xong, khi kiểm tra toàn bộ thi thể những kẻ này thì thấy không có dấu vết trí mạng nào cả, xem ra là đột tử mà
chết. Tần Tiêu cẩn thận kiểm tra mấy vị trí tử huyệt của thi thể, như là Thiên Trung, Kiên Tỉnh, Đại Chuy, Mệnh Môn, Trường Cương, Phổi Du những nơi khác, ngay cả huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân cũng không tha, cũng không có phát hiện cái gì khác thường. Cuối cùng đem ánh mắt nhìn lên
đầu của những người này.
Tần Tiêu bảo người mang kéo tới cắt sạch tóc của những kẻ này, quả nhiên trên đỉnh đầu của mỗi người lưu lại lỗ
kim rất nhỏ. Nguyên nhân cái chết chính là bị kim châm đâm vào huyệt
Bách Hội, lập tức bị mất mạng đột tử!
Bọn người Lý Trọng Tuấn nhao nhao kinh ngạc:
- Đây không phải vết thương do đánh nhau, rõ ràng là bị người ta hạ độc thủ.
Tần Tiêu ngưng trọng gật đầu:
- Đúng vậy a. Hơn nữa là thủ pháp giết người lưu loát chuyên nghiệp,
thủ pháp của người hạ độc thủ tinh, chuẩn, hung ác, một châm hạ xuống là mất mạng. Khí huyết nghịch hành nên sọ não sung huyết, cũng khó trách
những người này trong mũi còn lưu lại một vết máu dài, xem ra là bị nội
thương mà chết. Bùi đại nhân, hôm qua khám nghiệm tử thi sao không có dò xét ra?
Bùi Tụng Hành lắc đầu:
- Những kẻ khám nghiệm tử
thi này thấy người của Thiên Kỵ đều bó tay bó chân, làm gì được như đại
nhân, cắt tóc của người ta mà khảo nghiệm. Cho nên chưa từng kiểm tra
cẩn thận như đại nhân.
Trong nội tâm của Tần Tiêu âm thầm cười
lạnh: cũng may mắn ta năm đó ở trong bộ đội học tập một chiêu chế địch,
biết rõ những tử huyệt này, chỉ cần đánh trúng những tử huyệt thì người
ta phải chết. Nếu không hôm nay chẳng phải bị các người lừa dối vượt qua kiểm tra hay sao? Xương sọ của người là nơi cứng nhất, khó bị đánh nát
nhất, đồng thời cũng là vết thương bị người ta xem nhẹ.
Tần Tiêu nói:
- Bùi đại nhân, hiện tại xem ra rất rõ ràng, những người này sau khi bị
nhốt trong huyện nha Trường An mới bị người ta hạ độc thủ, đột nhiên
chết bất đắc kỳ tử. Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch cùng mấy người chết này
không có quan hệ nào. Bùi đại nhân cho rằng ra sao?
Bùi Tụng Hành suy tư một hồi, gật gật đầu, chắp tay nói:
- Hồi bẩm đại nhân, chiếu theo trước mắt mà nhìn thì đúng là như thế.
Lý Trọng Tuấn trừng to mắt, nói:
- Vậy còn không thả người?
Tần Tiêu cười cười:
- Điện hạ không được nóng vội. Nếu như có lệnh thẩm tra án thì nên làm
theo trình tự đi. Bùi đại nhân, ta hỏi ngươi, ngày hôm qua mười hai tên
Thiên Kỵ Vệ Sĩ bị bắt vào đây ngươi giam bọn chúng ở nơi nào, trước mang bổn quan đi xem.
Bùi Tụng Hành dẫn Tần Tiêu đến nhà tù, còn lại
chín người bị phân biệt giam trong ba nơi khác nhau. Ba gian nhà tù này
cùng đặt song song với nhau, trước kia mỗi gian giam bốn người, sau đó,
trong mỗi bốn người có chết một người.
Tần Tiêu cẩn thận quan sát một hồi, phân biệt tìm mấy lính canh ngục nói chuyện một mình, sau đó
cùng Bùi Tụng Hành, Lý Trọng Tuấn đi ra khỏi nhà tù, nói ra:
-
Bùi đại nhân, hiện tại xem ra nhà tù nguyên vẹn không sứt mẻ, không có
người vụng trộm lẻn vào trong. Như vậy hung thủ đơn giản có ba loại khả
năng: thứ nhất, lính canh ngục trong lao. Nhưng mà khả năng này không
lớn. Bởi vì muốn phân biệt trong ba gian nhà giam, mỗi gian phòng giết
một người, thủ pháp làm tinh chuẩn như vậy cũng không phải rất dễ dàng,
trừ phi tất cả mọi người đều hôn mê; thứ hai, người tới thăm tù. Theo
lính canh ngục thì ngày hôm qua bắt bọn chúng tới đây, cho tới bây giờ
cũng chỉ có chúng ta đi dò xét ngục giam, ngay cả đô đốc Tham Sự ngày
hôm qua tới đưa thiệp mời cũng không có hạ mình đến nơi đây. Vậy khả
năng này cũng không lớn; như vậy hiện tại cũng chỉ còn khả năng thứ ba.
Đó chính là trong số bọn chúng ra tay với nhau.
Bùi Tụng Hành cùng Lý Trọng Tuấn đều gật đầu:
- Có đạo lý.