- Vi thần bất tài, nguyện tự đề cử mình chủ động xin đi giết giặc, tiến hành thẩm tra án này!
Tần Tiêu nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi bên người của hoàng đế hình như
nghe được tin dữ, không chịu nổi mà nháy mắt với mình, có chút lắc đầu.
Trong nội tâm Tần Tiêu kinh ngạc: Uyển Nhi làm sao thế? Ta làm như vậy có cái gì không đúng sao?
Võ Tắc Thiên vẫn có biểu lộ trời sập xuống cũng không sợ, thản nhiên nói:
- Tần Tiêu, trẫm biết rõ ngươi am hiểu tra án, ta cũng tin tưởng năng
lực của ngươi, trẫm không nghi ngờ điểm này. Nhưng mà chuyện này liên
quan tới thuộc hạ và người nhà của ngươi. Ngươi không có nghĩ tới cần
lảng tránh một chút sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nháy mắt vài cái, hướng Tần Tiêu lộ ra ánh mắt bức thiết.
Tần Tiêu thật sự không hiểu ý của Thượng Quan Uyển Nhi, bản án này để
hắn tra hẳn là không có lợi sao? Lúc này cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa,
vì vậy nhìn Võ Tắc Thiên nói ra:
- Bệ hạ, vi thần hiểu đạo lý đó. Nhưng mà vi thần cho rằng vi thần cũng
không làm trái pháp luật, bao che người một nhà. Án này quá kỳ lạ, vi
thần cũng biết đại khái, muốn điều tra rõ cũng không khó khăn. Bản án
giông như vậy càng sớm điều tra rõ kết án càng có thể thu nhỏ ảnh
hưởng xấu. Nguyện bệ hạ minh giám!
Võ Tắc Thiên yên tĩnh sau nửa ngày, nhìn Vũ Ý Tông nói ra:
- Vũ Ý Tông, ý của ngươi thế nào?
Vũ Ý Tông vừa mới bị Võ Tắc Thiên gầm lên liền khom người, lắc đầu:
- Thần không có ý kiến. Toàn bộ bằng bệ hạ quyết đoán.
Trong nội tâm Tần Tiêu cũng bất ngờ: thật là kỳ lạ! Tên quy nô chết tiệt này vì sao không có chút phản đối nào, lại càng không gây khó dễ? Hắn
sẽ không sợ ta phán tội thiên vị sao?
Võ Tắc Thiên nói:
- Đã như vầy, Tần Tiêu, trẫm chuẩn y thân phận Ngự Sử của ngươi, đi thăm dò bản án này. Đừng quên ngươi vừa mới nói nhất định phải làm công
chính vô tư, đừng cho trẫm thất vọng. Tốt, trẫm hơi mệt, các ngươi đều
lui ra đi.
Tần Tiêu cùng Vũ Ý Tông chắp tay tạ ơn, rời khỏi ngự thư phòng.
Cách ngự thư phòng không được vài bước, Vũ Ý Tông vuốt cái ria chuột, ở bên cạnh nói ra:
- Tần Tiêu, bổn tướng gọi ngươi đi Thượng Tranh cung điểm danh, vì sao ngươi chậm chạp không đi?
Tần Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh lạnh nhạt nói ra:
- Hôm qua phụng chỉ đi nhậm chức, hôm nay đi ra khỏi Đại Minh cung. Tạm thời không có thời gian đi tiếp Vũ Tướng quân.
- Không có thời gian? Hừ!
Vũ Ý Tông nghiêng miệng, mắt mũi cùng nhíu lại.
- Ta nhìn ngươi chính là coi rẻ bổn tướng! Tần Tiêu, đừng trách bổn
tướng không có nhắc nhở ngươi, vô danh tiểu tốt giống như ngươi thì bổn
tướng muốn bóp chết ngươi so với bóp chết một con kiến con rệp còn dễ
dàng hơn!
Trong nội tâm Tần Tiêu sớm đem Vũ Ý Tông trở thành chó sủa bậy rồi, thờ ơ nói ra:
- Vũ Tướng quân, có rảnh thì đi xoa bóp cho kiến và rệp đi. Tần Tiêu sự vụ bận rộn, đi trước một bước.
Vũ Ý Tông nhìn theo bóng lưng của Tần Tiêu, trong nội tâm vừa đố kỵ vừa
hận, cơn giận dữ của hắn không tự chủ mà dùng sức bức chòm râu, đau tới
nghiến răng, oán hận mắng:
- Xú tiểu tử, hãy đợi đấy!
Đã có chỉ dụ của Vũ Hoàng thì Lý Đán cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền, biểu hiện vô cùng tích cực.
Lý Đán cầm lấy kim ấn vô cùng quyết đoán ấn lên công văn Ngự Sử một cái. Một đại ấn màu đỏ như son hiện lên rõ ràng, cười ha hả giao cho Tần
Tiêu:
- Ân, đi thôi. Làm rất tốt. Ngự Sử đài hiện tại có thể có được nhân tài như ngươi, đừng làm cho ta thất vọng.
Tần Tiêu tiếp nhận công văn, chắp tay cảm ơn:
- Tạ ơn Tương Vương điện hạ thành toàn. Tần Tiêu cáo từ.
- Ah, đợi tí!
Lý Đán vẫy tay gọi Tần Tiêu, nói:
- Nếu như làm việc chung ở Ngự Sử đài thì sao để mình ngươi đi được? Như vậy đi, ta phái Phùng Niên Tân cùng đi với ngươi. Còn nữa, tam lang hôm qua đã quay về Trường An, nói là hôm nay sẽ đi phủ Tả Vệ Suất tìm
ngươi.
Tần Tiêu chắp tay mỉm cười:
- Tạ ơn Tương Vương, Tần Tiêu biết rõ. Tần Tiêu hiện tại muốn đi huyện
nha Trường An, nếu Lâm Truy Vương không tìm được ta, kính xin Tương
Vương chuyển cáo thay cho ta, thỉnh hắn thứ tội.
- Ai, huynh đệ các ngươi tự mình xử lý đi, Hàaa...
Lý Đán tươi cười, nói:
- Ta đã già rồi, chỉ là truyền lời mà thôi. Tốt, ngươi đi mau lên.
Tần Tiêu cưỡi ngựa chạy về Kim Quang Môn, nhanh chóng thay bộ quân khải, mặc quan bào Ngự Sử lên, trong nội tâm oán hận kêu một tiến vai phụ mà
cũng đóng kịch. Trong chốc lát hắn đã mặc xong quan bào, mỗi nhân vật
diễn một lát, trang phục và đạo cụ đổi để đổi lại thật là phiền phức.
Lý Tiên Huệ không ở đây, đoán chừng đang ở sau hậu đường xếp đặt Tây
Khóa Viện. Tần Tiêu cũng không muốn đi gọi nàng, lại cỡi khoái mã đi tới Ngự Sử đài, gọi Phùng Niên Tân hai người hai ngựa đi tới huyện nha
Trường An.
Vừa mới quẹo tới đầu phố huyện nha thì Tần Tiêu há hốc mồm: mấy trăm tên quân sĩ mang giáp trụ và cầm thương đang vây huyện nha chặt như nêm
cối. Hơn mười bộ khoái nha đang hấp tấp hoảng sợ ở cửa, ngay cả đao cũng rút ra, bộ dáng vô cùng chật vật.
Một gia hỏa đầu đội ngọc quan màu vàng đang ở trước cửa nha môn tức giận đùng đùng, gào thét như sấm:
- Bùi Tụng Hành, ngươi là lão ô quy, còn không cút ra gặp bổn vương? Cho ngươi thời gian nửa nén hương. Nếu không ra bổn vương sẽ xông vào!
Tần Tiêu suýt nữa ngã xuống ngựa, đây không phải là thái tuế Lý Trọng
Tuấn hay sao? Lá gan cũng không nhỏ mà, mang binh vây huyện nha, may mắn là không có xông vào. Làm vậy là xúc phạm luật pháp Đại Chu. Chỉ cần
xông vào huyện nha cũng xem như xông vào quan phủ, dùng tội mưu nghịch
mà định. Xem ra tuy hắn lỗ mãng nhưng dù sao cũng hiểu chút quy củ.
Không có làm xằng bậy.
Tần Tiêu vội vàng thúc ngựa xông vào, mấy vệ sĩ ‘ xôn xao ’ cầm thương ngăn cản đường đi, quát:
- Người đến là người phương nào!
Tần Tiêu trầm giọng nói:
- Ngự Sử Tần Tiêu, phụng chỉ đến huyện nha Trường An làm việc. Như thế nào, các ngươi còn dám ngăn cản sao?
Mấy quân tốt cuống quít tránh ra, quỳ xuống:
- Tiểu nhân vô lễ. Thỉnh đại nhân thứ tội!
Lý Trọng Tuấn nhìn lại, lập tức thấy Tần Tiêu đi tới bên này, vội kêu to:
- Wow. Tốt cho Tần Tiêu! Loại chuyện này cũng dám gạt ta, còn xem ta là huynh đệ không?
Tần Tiêu xoay người xuống ngựa. Kéo Lý Trọng Tuấn qua một bên, nói:
- Điện hạ ngươi nhỏ giọng dùm một chút! Hiện tại Tần Tiêu thỉnh được
thánh chỉ đến điều tra án này. Điện hạ mau mang binh mã rời đi, đừng đem chuyện này náo lớn tới mức không thể vãn hồi!
- Có thánh chỉ?
Lý Trọng Tuấn lập tức vui mừng, vung tay lên, nói:
- Các ngươi, tất cả lui ra. Nên làm gì thì làm đi, nhớ rõ bổn vương chỉ
gọi các ngươi tới nơi này dò xét trị an, trở về chớ nói lung tung!
Chúng quân sĩ ngay ngắn đồng ý, chỉnh tề rời đi.
Nha dịch bộ khoái ở cửa huyện nha cũng như được đại xá tán đi, thu hồi binh khí, lau mồ hôi lạnh trên trán.