Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 813: Chương 813: Tiêu sái cự hôn. (1)




- Vì sao đại soái phải vội vã tỏ thái độ?

Kim Lương Phượng giảm thấp thanh âm nói:

- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện bây giờ triều đình đang tranh luận kịch liệt về thái độ xử lý quan hệ với Đột Quyết hay sao? Ngay cả hoàng thượng cũng không thể quyết định, ngươi vội vã tỏ thái độ chẳng phải là bao biện làm thay sao?

- Ha ha! Lão mũi trâu, ngươi thật sự thông minh lanh lợi, cũng đủ nham hiểm.

Tần Tiêu cười nói:

- Nhưng ngươi lại không hiểu rõ hoàng thượng, không thấy rõ vị trí trước mắt của chúng ta. Chúng ta là quân đội biên cương, nên biểu hiện thái độ của một quân đội cần có. Quân đội đang làm gì? Chính là dưới tình huống không thể điều hòa chính trị, cần dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Cho nên thái độ của chúng ta nhất định phải rõ ràng, phải cứng rắn, chính là muốn cấp cho phái chủ chiến trên triều đình thêm lực lượng, để trong lòng hoàng thượng có nắm chắc. Nếu những quân nhân như chúng ta đều cũng do dự, chập chờn không chừng, vậy Đại Đường triều đình càng không biết nên làm sao mới phải. Cho nên ta không có lựa chọn, chỉ có thể chủ chiến, đây chính là trách nhiệm của ta. Ngươi hiểu chứ?

Kim Lương Phượng ngạc nhiên sững sờ, chậm rãi gật đầu:

- Xem ra ngươi đem vị trí của mình bãi rõ ràng hơn ta một ít. Trước mắt ngươi không phải đại thần tọa đàm trong triều đình, mà là đại tướng biên cương. Đích thật phải làm như vậy. Như vậy ngươi hẳn đã biết làm sao trả lời mật thư của hoàng thượng rồi đi?

- Đó là tự nhiên!

Tần Tiêu tràn đầy tự tin nói:

- Kỳ thật hoàng thượng viết thư đến hỏi ý kiến của ta, cũng không phải nhất định muốn ta biểu lộ thái độ gì. Ta không phải là tể tướng, cũng không phải trọng thần, tuy rằng ta nắm giữ Liêu Đông quân, nhưng còn chưa cường đại đến mức có thể ảnh hưởng triều đình. Cho nên hoàng thượng cũng không trông cậy ta có thể quyết định. Mà chỉ muốn ta biểu quyết tâm, lấy hành động ủng hộ phái chủ chiến trong triều đình mà thôi. Đây mới là dụng ý sâu nhất của hoàng thượng, ngươi hiểu được rồi sao?

- Ha ha, xem ra sự ăn ý giữa ngươi cùng hoàng thượng đích xác làm người ngoài không sao tưởng nổi.

Kim Lương Phượng cười nói:

- Theo ngươi nói như vậy, trong lòng hoàng thượng thật ra là muốn chủ chiến?

- Có thể âm thầm nói cho ngươi biết, đúng vậy!

Tần Tiêu gật đầu:

- Khi hắn giao việc này cho ta, đã nói muốn hoàn toàn tiêu diệt Bắc Địch. Hơn một năm nay hoàng thượng có thể nói là tận hết tâm huyết ủng hộ Liêu Đông quân. Trước mắt chúng ta vừa đại thắng một trận, hắn làm sao cam tâm buông tha người Đột Quyết đã bị đánh tàn? Ta có chút hiểu rõ hoàng thượng. Hắn có tầm mắt, có đảm phách, hắn cần làm chuyện gì nhất định phải làm được hoàn toàn, không chút do dự. Cho nên ở trong lòng của hắn, nhất định muốn ở thời gian nhanh nhất đi giải quyết người Đột Quyết!

- Hoàng thượng quả nhiên là anh chúa làm đại sự!

Kim Lương Phượng khen ngợi:

- Từ khi hắn mới đăng cơ đã có thể thấy được một ít ý tứ. Lôi lệ phong hành cắt giảm quan viên thừa thãi, đặc biệt trọng dụng người trẻ tuổi. Thi hành bồi dưỡng nhân tài văn võ, không có việc nào không làm ảnh hưởng đại sự kế hoạch trăm năm của cả vương triều. Hiện tại hắn lại quyết định tiêu diệt Bắc Địch hoàn toàn...Tốt, tốt! Thực lực Đại Đường phát triển tới hôm nay, đích thật có kỹ năng này! Lúc trước ở năm đầu Trinh Quán Thái Tông hoàng đế quyết định tiêu diệt Đột Quyết, vẫn còn chưa thể so sánh với bây giờ. Ta cảm giác lần này chính là cơ hội tốt tuyệt hảo định phương bắc!

Tần Tiêu ha ha cười nói:

- Lão gia hỏa, ta cảm giác ngươi càng ngày càng biết nịnh nọt!

Kim Lương Phượng tức giận liếc mắt nhìn Tần Tiêu hỏi:

- Vậy ngươi nói đi, làm sao tiếp đón đám sứ giả Đột Quyết kia?

- Vẫn nên đem người mời đến rồi nói sau. Đại Đường là quốc gia lễ nghi, ít nhất không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.

Tần Tiêu nói:

- Sau đó ta giáp mặt cự tuyệt bọn hắn, dùng lời lẽ đanh thép cự tuyệt.

Kim Lương Phượng nở nụ cười:

- Lại muốn tỏ uy phong, thật không chịu nổi ngươi!

- Đừng nói nhảm, việc này đều giao cho ngươi làm. Ngày mai ngươi xử lý xong xe ngựa với Thạch Thu Giản thì cùng hắn đi một chuyến. Ngươi đi tiếp đón sứ giả Đột Quyết đưa tới Doanh Châu, cho bọn họ nhìn xem quân uy lẫm lẫm của Liêu Đông quân chúng ta một chút!

- Dạ!

Vài ngày sau, Kim Lương Phượng đến Du Quan một chuyến, sau đó đưa về nhóm sứ giả Đột Quyết.

Sứ giả Đột Quyết ngoài năm mươi tuổi, dáng vẻ thập phần cẩn thận đi tới phòng nghị sự phủ đô đốc Doanh Châu, vừa đến liền bái xuống:

- Đột Quyết hãn quốc Mạc Hạ Đạt Kiền, bái kiến Đại Đường Liêu Dương Vương điện hạ! Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!

- Miễn, đứng lên đi!

Tần Tiêu ngồi trên thượng vị, từ trên cao nhìn xuống, tùy ý phẩy tay:

- Mời ngồi!

Mạc Hạ Đạt Kiền ngồi qua một bên, không dám nhìn thẳng Tần Tiêu, chỉ buông thỏng mí mắt nhìn xuống đất, trong lòng nhảy mạnh, có chút không yên nói:

- Thần phụng lệnh Đột Quyết Tì Già đại hãn, đặc đến thăm Liêu Đông quân dưới trướng vương gia, mang đến ba ngàn dê bò, một ngàn con ngựa, thỉnh vương gia vui lòng nhận cho.

- Quá khách khí, quá khách khí.

Tần Tiêu khẽ cười:

- Đến mà không lui thì cũng phi lễ, tuy rằng trước đó không lâu hai nước chúng ta đã giao chiến, nhưng nếu quý quốc hào phóng như vậy, chúng ta đây cũng không thể không biết điều. Như vậy đi, vùng khỉ ho cò gáy như Doanh Châu cũng không có thứ tốt gì khác, chỉ có vàng bạc. Kim trưởng sử, trong chốc lát ngươi thu thập một chút, để Mạc Hạ Đạt Kiền mang về tặng cho Tì Già Khả Hãn.

Kim Lương Phượng ứng tiếng, đưa mắt liếc nhìn Mạc Hạ Đạt Kiền, thấy hắn càng thêm cục xúc bất an. Những lời của Tần Tiêu nghe qua thật cao ngạo vô cùng, Mạc Hạ Đạt Kiền vốn đã tìm hiểu tính tình của Tần Tiêu, lúc ấy Kim Lương Phượng đã thêm mắm thêm muối nói: “Tần Tiêu là một kẻ giết người không chớp mắt, võ công cái thế, lãnh khốc vô tình, tâm như sắt đá, thủ đoạn cay độc” vân vân, đã sớm hù dọa Mạc Hạ Đạt Kiền đến run rẩy.

Tần Tiêu nhìn Mạc Hạ Đạt Kiền, nói:

- Quý sứ còn có việc sao? Nếu như không có ta sẽ cho Kim trưởng sử đưa ngươi đi dạo chung quanh Doanh Châu một chút. Nhìn xem phong cảnh biên tái Đại Đường, thưởng thức quân uy của chúng ta đi.

- Đa tạ ý tốt của vương gia, nhưng lần này hạ thần đến ngoại trừ khao quân, còn có sứ mạng khác.

Mạc Hạ Đạt Kiền khẩn trương nói:

- Chính là...chính là...

Hắn nhìn thấy bộ dáng lãnh ngạo nghiêm túc của Tần Tiêu, thật sự không có chút sắc mặt tốt, cảm giác nếu thốt lời liên hôn thật sự quá mức đường đột.

Tần Tiêu cau mày:

- Là chuyện gì?

- Ách...

Mạc Hạ Đạt Kiền nuốt nước bọt, khởi lên dũng khí nói:

- Hạ thần phụng lệnh của đại hãn, tiến cử làm mai mối cho vương gia. Tì Già đại hãn có một thân muội tên là A Sử Na Nhược Tuyết, vừa mười bảy tuổi, cực kỳ xinh đẹp lại thanh tao thông minh, không chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung hơn nữa tinh thông cầm kỳ thư họa, tuyệt không giống như những nữ tử thảo nguyên khác. Ý tứ của Tì Già đại hãn muốn đem A Sử Na Nhược Tuyết công chúa gả cho vương gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.