Tần Tiêu im lặng một lúc lâu, cười lạnh một tiếng:
- Cực kỳ xinh đẹp? Xinh đẹp hơn công chúa Đại Đường sao?
- Việc này...
Mạc Hạ Đạt Kiền tuôn mồ hôi, nhất thời nghẹn lời. Hắn đương nhiên biết
vị Liêu Dương Vương này từng cưới hai vị công chúa Đại Đường, mấy vị phu nhân khác đều là tuyệt sắc nhân gian.
Bản thân hắn lại dùng từ “cực kỳ xinh đẹp” nói trước mặt hắn chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Kim Lương Phượng nhẫn nhịn không bật cười, vội vàng đi tới hòa giải cho đôi bên:
- Hạ Đạt Kiền đại nhân, ngươi không phải mang theo bức họa của Nhược
Tuyết công chúa sao, sao không lấy ra đưa vương gia nhìn xem?
- Nha, đúng đúng!
Mạc Hạ Đạt Kiền giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội vàng lấy ra một bức tranh cuộn thật dày, mở ra tươi cười nhìn Tần Tiêu nói:
- Vương gia, đây chính là bức họa của A Sử Na Nhược Tuyết công chúa,
giống y đúc người thật bên ngoài. Đây là mời họa sư giỏi nhất Đột Quyết
vẽ ra, rất giống người thật. Vương gia có thể nhìn xem có vừa lòng hay
không.
Tần Tiêu thản nhiên tùy ý nói:
- Được, vậy để bổn vương nhìn xem vị công chúa Đột Quyết này rốt cục xinh đẹp như thế nào.
Mạc Hạ Đạt Kiền vui sướng mở bức tranh nâng lên đỉnh đầu.
Trên bức họa là một nữ tử đang chống cằm mà ngồi, trên thân mặc một bộ
trường bào lông chồn màu trắng pha đỏ, đầu đội mũ nỉ đuôi bạch hồ, một
thân quý khí vô cùng. Hơn nữa gò má lại đầy đặn tinh mịn, không giống
người thường. Nhưng lại dựa theo phong cách vẽ tranh của Đại Đường hiện
tại, đem ánh mắt vẽ dài, có chút mập mạp, tuy rằng môi son mũi thon,
nhưng với ánh mắt người hiện đại của Tần Tiêu, nét vẽ không chút nhịp
nhàng. Hơn nữa dáng người...cũng không biết có phải do họa sư cố ý vẽ
thành như vậy hay không, bởi vì nghĩ người Đại Đường luôn thích nữ tử
tròn trịa đầy đặn, vừa nhìn qua không thấy cả vòng eo, ở cằm còn hơi có
nọng, ngón tay lại mập mà đầu ngón tay lại nhọn, còn đeo đầy trang sức
trên tay.
Tần Tiêu xoa xoa mũi khẽ cười, Kim Lương Phượng cười trộm một bên, Mạc Hạ Đạt Kiền lại bất an thấp thỏm.
Một lát sau Tần Tiêu quay về ngồi xuống chủ vị, lại nhìn Mạc Hạ Đạt Kiền nói:
- Thu lại đi, Mạc Hạ Đạt Kiền. Ta xem một chút để tỏ lòng tôn trọng đối với Tì Già Khả Hãn, cũng không phải tỏ vẻ ta có ý hòa thân. Phiền toái
ngươi trở về chuyển cáo Tì Già Khả Hãn, nói Tần mỗ thê thiếp đã nhiều,
nữ nhân trong nhà nếu không phải công chúa thì là cáo mệnh phu nhân được khâm phong, không thì là tướng quân mang binh. Ta là quận vương nên
cưới người nào đều phải được hoàng đế đồng ý mới được. Nếu Tì Già Khả
Hãn quả thật muốn hòa thân, không bằng trực tiếp đi tìm hoàng đế, đem
công chúa gả cho hoàng thân càng thêm thích hợp. Ta tạm thời còn chưa có quyết định này. Mời về chuyển cáo Tì Già Khả Hãn, Tần Tiêu cảm tạ ý tốt của hắn. Nhưng chuyện hòa thân này, tạm thời không cần nhắc tới. Trừ
phi hoàng đế tứ hôn cho phép thì ta mới dám cưới!
Tần Tiêu
nhìn thấy vẻ mặt Mạc Hạ Đạt Kiền trướng lên đỏ bừng nổi cả gân xanh,
nhẫn nhịn nén cười, bước xuống vài bước đi tới bên cạnh hắn nói:
- Hạ Đạt Kiền đại nhân, ta là đại tướng quân biên cương, sao có thể tùy tiện thành thân với công chúa nước láng giềng đây? Tin tức này nếu rơi
vào tai triều đình, rất nhiều người có ý xấu sẽ đem ra gây khó khăn,
biết không? Mời ngươi thông cảm nỗi khổ tâm của ta, đem ý tứ này chuyển
cấp cho Tì Già Khả Hãn.
Mạc Hạ Đạt Kiền thu hồi bức tranh, xoay người đặt tay lên ngực hành lễ:
- Hạ thần nhất định chuyển lời của vương gia đến đại hãn!
- Ân, như vậy cũng tốt.
Tần Tiêu gật đầu:
- Người đâu, mời quý sứ đi xuống nghỉ ngơi, khoản đãi thật tốt.
Vài binh tốt tiến vào mời nhóm sứ giả ra ngoài, dàn xếp tới khách phòng phủ đô đốc.
Mấy người kia vừa rời đi, Tần Tiêu a a cười:
- Nhìn qua dài không dài, ngắn không ngắn, còn gọi là công chúa Đột Quyết “cực kỳ xinh đẹp” đâu, thật khó xem!
Kim Lương Phượng buồn cười:
- Ngươi thật là! Nếu người ta thật sự xinh đẹp, có phải ngươi sẽ hối
hận hay không? Chỉ do ánh mắt của ngươi quá cao, ta nhìn thấy thật xinh
đẹp ah?
- Vậy mời nàng gả cho ngươi được rồi!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Một nữ nhân mập mạp, ta không cần!
Kim Lương Phượng dở khóc dở cười:
- Có lẽ người ta cố ý vẽ thành như thế đây? Ngươi phải biết họa sư bây giờ rất yêu thích vẽ tranh theo phong cách như thế.
- Được rồi, nhìn thoáng qua liền cự tuyệt thật thanh thản không chút
tiếc nuối. Không phải chỉ là một nữ nhân mập mạp thôi sao, ngoài phố xá
Đại Đường tùy tiện đều có một đống!
Tần Tiêu mười phần tự hào nói:
- Ta xem chừng lần này Tì Già Khả Hãn cùng Đôn Dục Cốc phải tức giận
một trận. Từ bức tranh mà xem bọn hắn vẫn phí không ít công sức, cố ý
dựa theo thói quen thẩm mỹ của người Đường mà vẽ tranh. Nhưng bọn hắn
thật không ngờ Tần Tiêu này ý chí kiên định, hết thảy lấy quốc sự làm
trọng, vì sao lại vì nữ sắc mà lầm đại sự đây chứ!
Kim Lương Phượng tức giận phi một ngụm:
- Thật ghê tởm!
Sứ giả Đột Quyết cũng không tâm tình thưởng thức biên cảnh Đại Đường
hay quân tư uy vũ, chỉ khách sáo hàn huyên một lúc đã xám xịt cáo từ rời đi.
Thời gian trôi qua hơn một tháng tình hình vẫn thật yên
lặng. Mỗi ngày chuyện Tần Tiêu cần làm chính là giám sát thẩm tra quân
điền chung quanh, việc huấn luyện Hổ Kỵ sư cũng hoàn toàn giao cho Hoàn
Tử Đan cùng người của Thiên Binh Giám.
Bất kể là quân vụ hay châu vụ tựa hồ không thấy phát sinh chuyện gì đáng giá nhắc tới.
Tần Tiêu ghìm cương ngựa, chậm rãi đi vào trong thành Doanh Châu, Mặc Y cùng Kim Lương Phượng đi theo phía sau.
Sương mù bao phủ dày đặc, biên cương thê lương cùng hùng tráng, cảnh sắc kỳ thật rất đẹp.
Nhất là tận mắt nhìn thấy trăm dặm quân điền, còn mang theo chút cảm giác tự hào.
Nhưng trong lòng Tần Tiêu vẫn mơ hồ có chút bất an, mơ hồ sẽ phát sinh
chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, vì vậy tâm tình hắn vẫn luôn
nặng nề.
Mặc Y thúc ngựa đi bên cạnh hắn, nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của hắn, không khỏi lo lắng hỏi:
- Làm sao vậy lão công, gần đây mệt nhọc lắm sao?
- Nga, không có. Ta không sao.
Tần Tiêu cười cười, quay đầu nhìn Kim Lương Phượng nói:
- Kim tiên sinh, từ sau khi sứ giả Đột Quyết rời khỏi, Doanh Châu còn
yên tĩnh hơn cả quan nội. Ngươi nói điều này bình thường sao?
- Chẳng lẽ ngươi hi vọng mỗi ngày đều đánh trận à?
Kim Lương Phượng nói:
- Đột Quyết vừa trải qua trận đại bại cùng đại biến, Đại Đường đang
chuyển đổi, tứ phương đều đang xem chừng. Cho nên sẽ không xuất hiện cục diện khó khăn đâu.
- Ngô...kỳ thật ta cảm giác càng im lặng như vậy càng làm người ta cảm giác bất an.
Tần Tiêu nói:
- Ta vẫn luôn có một loại dự cảm không ổn, có thể sẽ phát sinh chuyện
gì đó mà chúng ta không thể tưởng tượng. Từ ngày ta lĩnh quân từ U Châu
đi tới Du Quan, thẳng cho tới hôm nay đều có loại cảm giác này. Cảm giác như chúng ta đã xem nhẹ việc gì đó. Nhưng cố gắng suy nghĩ lại cứ nghĩ
không ra.