Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 566: Chương 566: Trấn Quốc Thái Bình công chúa. (1)




Tần Tiêu vỗ vỗ bàn tay trắng nhỏ của Lý Tiên Huệ, ôn nhu nói:

- Công chúa thật ra là người tốt, nhất là đối với con cháu như ngươi, đều phi thường không tệ.

- Như thế.

Lý Tiên Huệ gật đầu.

Xe ngựa chạy nhanh qua đường cái chợ tây, nhắm thành đông là phủ đệ của Thái Bình công chúa mà chạy tới.

Xe ngựa cách cổng chỉnh mấy chục bước. Tần Tiêu vịn Lý Tiên Huệ bước xuống đất, nhìn thấy nàng ăn mặc một bộ quần áo đoan trang, trước ngực lộ ra một mảnh tuyết trắng, còn có hoa văn một đóa hoa mai, thật sự cao quý xinh đẹp. Cho dù hắn là lão công cũng phải kinh diễm.

Lý Tiên Huệ nhìn qua hắn, nói:

- Lão công, ngươi khi nào biết híp mắt như vậy? Thật sự là, không nên mất mặt trước người ngoài.

Tần Tiêu trầm thấp cười rộ lên:

- Tiên nhi, ngươi bình thường đều ăn mặc cẩn thận. Mấy ngày nay mặc váy ngắn khoắc khăn lụa, quả thực là thập phần hấp dẫn người. Ta nhìn có gì không đúng chứ? Hẳn là ngươi nghĩ ta thường xuyên nhìn nữ nhân khác sao?

Lý Tiên Huệ mị nhãn như tơ, nói:

- Ba hoa, làm chính sự đi, còn không thu liễm một chút.

Tần Tiêu cười một cái, nhẹ vỗ eo mềm của Lý Tiên Huệ, đi tới phủ công chúa.

Phủ Thái Bình công chúa quả nhiên cực kỳ to lớn. Tòa nhà của Tần Tiêu so với nơi này quả là dân chơi gặp thứ thiệt. Tối thiểu khác nhau là diện tích kém nhau vài lần, hơn nữa ba bước một cương vị, năm bước một trạm canh gác, tất cả đều là tư binh của phủ Thái Bình công chúa, do vũ lâm vệ rút ra. Tuy những người này nhận ra Tần Tiêu, nhưng mà không bị tiết chế, chỉ nghe một mình Thái Bình công chúa. Nhưng mà cũng gật đầu xem như ‘nhận thức’, bằng không người bình thường muốn đi tới đây cũng khó khăn. Những quân tốt này nhìn qua Tần Tiêu mặc dù không có lễ bái, nhưng mà vẫn nhìn hắn tỏ vẻ tôn trọng.

Tần Tiêu đi tới cửa, sau đó nhìn bảng hiệu ‘Phủ Trấn Quốc Thái Bình Công Chúa’ thì trong nội tâm hít một hơi, cầm sổ con trong tay đưa cho thủ vệ:

- Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc Tần Tiêu, đặc biệt tới đây cầu kiến Trấn Quốc Thái Bình Công Chủ, thỉnh thông báo.

Trong nội tâm âm thầm nói: Ta ngay cả hoàng cung cũng ra vào tự nhiên, đông cung đi như phòng khách nhà mình, nhưng cũng chỉ có phủ Thái Bình công chúa là phiền toái như vậy.

Vệ sĩ nhận ra Tần Tiêu, hai tay tiếp nhận:

- Đại Đô Đốc thỉnh chờ một chút, ty chức lập tức đi vào thông báo!

Lý Tiên Huệ kéo Tần Tiêu, nói khẽ:

- Lão công, ta thấy trong lòng hoảng hốt. Vài năm không gặp, ta và hoàng cô cô này không có gặp nhau, sợ có biến hóa.

Tần Tiêu cười nhạt một tiếng:

- Không sao, có biến thế nào cũng không thay đổi đâu. Người vốn là phức tạp như vậy!

Một lúc sau tiểu tốt từ bên trong hoảng hốt chạy nhanh ra ngoài này, quỳ một gối trước mặt Tần Tiêu, liên tục nói:

- Đại Đô Đốc mau mời vào, ty chức vô lễ ngăn cản, mong Đại Đô Đốc thứ tội!

Tần Tiêu sững sờ nói:

- Sao nói vậy? Ngươi dẫn đường cho ta đi vào.

- Vâng!

Tiểu tốt đứng lên, Tần Tiêu nhìn mặt của hắn đỏ bừng, hiển nhiên là vừa bị ăn thiệt thòi. Âm thầm suy nghĩ nói: chẳng lẽ bị mắng? Khách đến thăm thông báo, không phải quy củ của phủ Trấn Quốc Thái Bình công chúa sao?

Tiểu tốt dẫn đường phía trước, Lý Tiên Huệ lặng lẽ tiến đến bên tai Tần Tiêu nói ra:

- Lão công, có lẽ ngươi có chút không hiểu rõ quy củ của phủ thân vương. Nói như vậy, trừ hoàng đế cùng hậu duệ vương thất quý tộc cũng do tây môn thông báo mà vào. Chúng ta đi vào cửa chính kỳ thật coi như kiêng kỵ. Nhưng mà xem ra Thái Bình công chúa đối với lão công rất coi trọng đấy ah! Ngăn ngươi ở ngoài cửa chắc chắn là bị mắng rồi.

Tần Tiêu nhíu mày:

- Ta có mặt mũi lớn vậy sao? Nói quá khoa trương a? Cố gắng, ngươi đi gặp cô cô đi.

Lý Tiên Huệ mỉm cười, khóe miệng có má lúm đồng tiền hiện ra, hai gò má đỏ hồng, vô cùng mê lòng người! Tần Tiêu cũng có xúc động ôm Lý Tiên Huệ hảo hảo hôn môi một phen. Lúc này mới nhớ tới đã vài ngày không thân mật với Tiên nhi rồi, trong nội tâm nhất thời cũng rục rịch.

Phủ của Thái Bình công chúa quả thật là nguyên bản của hoàng cung, không chút hạ phong. Những năm gần đây từ thời đại Võ Tắc Thiên thời, Thái Bình công chúa ở đâu cũng được sủng ái, nhưng nàng cũng không phải đặt tất cả tinh lực vào triều đình.

Rất nhiều thời điểm nàng mượn chuyện mua đất mà giấu tài. Nhiều năm trôi qua trong phủ cũng xa hoa, như là tiên cảnh nhân gian. Một đường đi qua, tuy Tần Tiêu đã quen nhìn hoàng cung, cũng rõ ràng có cảm giác như tiểu quan tiến vào nhà của đại quan. Phủ đệ của mình quá khoa trương sao? Tính toán, nhìn thấy phủ của Thái Bình công chúa thì Tần Tiêu cảm thấy mình rất tiết kiệm rồi.

Tần Tiêu không tự giác nhìn qua tôi tớ xách theo quà tặng, đều là hồng tơ từ Giang Nam mang đến, cùng với những món tự nhận là đồ cổ. Tuy nói tùy tiện ném một cái vào nhà bình thường, đó cũng là tổ tôn tám đời không kiếm nổi. Thế nhưng mà Thái Bình công chúa đặt vào mắt sao? Tần Tiêu đột nhiên cảm giác mình quá keo kiệt.

Sĩ tốt dẫn theo Tần Tiêu hai người, quanh co lòng vòng đi thật lâu tới bên ngoài một hành lang, thật vất vả mới đi tới trước phòng này và dừng lại. Tần Tiêu tinh tế xem vài lần, tòa nhà này không phải lớn, tinh xảo đơn giản, có một sân nhỏ độc lập.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ tiến vào, đang định đứng ngoài của thỉnh an thì cửa mở ra.

Ánh nến trong phòng chiếu lên pho tượng kim thân, trở nên ánh vàng rực rỡ, Thái Bình công chúa giống như có kim quang bao phủ toàn thân, lượn lờ đi tới. Vẻ mặt tươi cười nói ra:

- Tần Tướng quân, hảo Tiên nhi, rốt cục cũng tới nhà của ta ngồi một chút sao? Sĩ tốt vô lễ ngăn cản, các ngươi ngàn vạn lần không nên đặt vào trong lòng! Kỳ thật ta sớm nói qua, nếu có Tần Tướng quân cùng Tiên nhi tới chơi. Không cần thông báo mà dẫn người vào.

Lý Tiên Huệ nghe xong Thái Bình công chúa gọi nàng là ‘hảo Tiên nhi’, giống như mấy năm trước kia, trên mặt cũng có chút kích động, quỳ rạp trước mặt Thái Bình công chúa:

- Cô cô thứ tội, Tiên nhi đến chậm!

- Hảo Tiên nhi, mau đứng lên a!

Thái Bình công chúa cúi người xuống, kéo cánh tay của nàng đứng lên, cười mỉm nói ra:

- Ân, thật sự là không tệ. Vài năm không thấy đã trưởng thành duyên dáng thành đại mỹ nhân rồi. Tiên nhi có tri thức lại khéo hiểu lòng người, hôm nay lại trổ mã xinh đẹp đoan trang như thế. Tần Tiêu, ngươi đúng là phúc khí tốt nha.

Tần Tiêu mỉm cười:

- Công chúa không nên quá mức tán dương. Bằng không thì Tiên nhi sẽ kiêu ngạo đấy.

Tinh tế dò xét Thái Bình công chúa một phen, phát hiện nàng hôm nay mặc đạo bào. Đường cong thân thể vẫn thướt tha mềm mại; tóc buộc dây vàng, cắm một phượng vĩ trâm.

Thân thể tiêu sái lưu loát, xuất phàm thoát thần. Tuy ít đi ung dung quý phái của ngày thường, nhưng càng lộ ra khí chất ưu nhã, giơ tay nhấc chân nhà nhãn, khắp nơi đều lộ ra bóng dáng của Võ Tắc Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.