Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 565: Chương 565: Tư mật của Thái Bình công chúa.




Nhưng mà nếu ta hiển nhiên đi tới chỗ Thái Bình công chúa, nói với nàng chuyện này, người sáng suốt sẽ biết ngay việc này có quan hệ tới nàng, cũng chẳng khác nào làm nàng xấu mặt... Chuyện này làm cách nào tốt đây?

Đột nhiên Tần Tiêu trong nội tâm sáng ngời, khóe miệng cười vui vẻ: Ta cùng với Thái Bình công chúa từng ở chung một chiến hào, có một chút giao tình. Huống chi, bên cạnh ta bây giờ còn có lão và Tiên nhi vương bài!

Tiên nhi muốn nhận tổ quy tông, vậy thì cô cô Thái Bình công chúa dù thế nào cũng phải đi gặp phải không? Ha ha, cứ làm như thế!

Chủ ý đã định, Tần Tiêu cũng lười quay về Hoàng Thành Ngự Suất Ti, chuyện vặt vãnh còn lại giao cho Phạm Thức Đức cùng Hình Trường Phong tiến hành, cứ yên tâm là được. Vì vậy cưỡi ngựa chạy ra khỏi hoàng cung, thẳng đến trong nhà.

Bốn nữ tử thay phiên đứng ở sân thượng nhìn ra, chờ Tần Tiêu cùng ăn cơm. Mắt thấy đồ ăn sắp nguội rồi, còn không thấy người trở về, nhao nhao lo lắng. Lúc này Tử Địch xa xa nhìn thấy gia hỏa mặc kim giáp chạy về, bĩu môi kêu lên:

- Đã về rồi, đã về rồi, có thể ăn cơm! Đói chết người.

Mặc Y ở bên cạnh nhíu mày trừng nàng:

- Cả đời không có ăn cơm sao?

- Ta nhìn thấy hắn về rồi! Tỷ tỷ ngươi hẳn là quên, đêm qua giống như đầu gia súc vậy, chà đạp ta tới nửa đêm.

- Lớn mật!

Mặc Y nghiêm mặt, sau đó hạ giọng:

- Lão bà mắng lão công như ngươi sao? Nếu ở nhà khác đã sớm có gia pháp hầu hạ, kéo tới huyện nha đánh cũng không oan. Tử Địch ta cho ngươi biết, ngươi đừng có tính trẻ con mãi thế, tỷ tỷ tuy có thể che chở ngươi, cũng không thể bao che khuyết điểm được? Ngay cả lão công không trách tội ngươi, ngoại nhân nhìn vào mà cười. Ngươi hẳn muốn mất mặt sao?

Tử Địch quyết khởi miệng:

- Tỷ tỷ, người đưa tay ra ngoài rồi!

- Nói bậy! Cái gì trong trong ngoài ngoài, đều là người một nhà. Lão công là người thân nhất của chúng ta biết chưa? Nam nhân có quốc sự, gia sự, chuyện thiên hạ luôn bận rộn; nữ nhân chúng ta thu xếp chuyện nhà, cho nên, lão công mới là người chúng ta yêu nhất, hiểu chưa?

- Hiểu!

Tử Địch kéo dài âm thanh, nhẹ giọng nói:

- Ta cũng không phải không quan tâm hắn, nhưng vẫn còn tức chuyện đêm qua, vẫn tại ngươi.

- Nhanh đừng nói, lão công vào phủ.

Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, tứ nữ tử đều đi ra sân thượng nghênh đón. Tần Tiêu cười ha hả chào hỏi các nàng, sau đó đi vào trong.

Đây là lần đầu tiên người một nhà sau một năm cùng ăn cơm. Tần Tiêu tự nhiên ngồi vào chủ vị, kế tiếp dưới tay phải là Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, bên tay trái là Mặc Y cùng Tử Địch, giống như thăng đường vậy, cấp lớp ngay ngắn.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Tại sao hôm nay cảm thấy giống giam cầm vậy? Ta không thích cái bàn này. Tử Địch.

Tử Địch đang nhìn chằm chằm vào bát cơm ngẩn người, Mặc Y chọc nàng một cái:

- Gọi ngươi đấy!

- Úc!

Tử Địch phản xạ có điều kiện bắn người lên, nói:

- Chuyện gì?

Đưa mắt nhìn qua Tần Tiêu, tiếp xúc với ánh mắt ‘ôn nhu’ của hắn thì nội tâm run lên, có chút buồn bực cúi đầu xuống.

Tần Tiêu nhìn qua tiểu cô nương vô ưu vô lự này, thoáng cái trở nên tâm sự nặng nề như vậy, cũng có chút áy náy, nói khẽ:

- Ngày mai sai người đem cái bàn này ra hậu đường đi. Trong nhà chúng ta chỉ cần bàn tròn, có biết không? Như vậy sẽ không phân chủ yếu và thứ yếu. Ngồi như vậy các ngươi động đũa sẽ bất tiện.

- Biết rõ.

Tử Địch nhẹ giọng ứng một câu. Sau đó ngồi xuống.

Lý Tiên Huệ bất đắc dĩ cười yếu ớt cười:

- Ăn cơm đi, tất cả mọi người đói rồi.

- A.... Bọn nhỏ đâu rồi? Hôm nay cũng còn không có ôm qua.

Tần Tiêu một mặt dùng rượu, một mặt hỏi.

- Ngủ rồi, vú em đang chiếu cố chúng.

- Tiên nhi...

Tần Tiêu kêu một tiếng, sau đó nói:

- Ăn cơm xong hai chúng ta ra ngoài.

- Có việc gì thế?

- Có việc!

Tần Tiêu cười cười:

- Qua mấy ngày, chúng ta cử hành đại hôn. Trước đó ngươi nên tơi thăm cô cô Thái Bình công chúa chứ?

Lý Tiên Huệ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu:

- Đúng rồi, ta ngược lại đã quên, đương nhiên nên đi. Khi còn bé Thái Bình cô cô kỳ thật rất tốt với ta.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng nói:

- Lão công cũng nên đi gặp Thái Bình công chúa. Hiện tại ngươi cùng hoàng đế cùng thái tử đi lại quá gần, công chúa miễn không được tâm tư nghi kỵ Hoàng Thành Ngự Suất Ti, đây không phải là các nha môn khác có thể so sánh được, cần phải tỏ vẻ một chút.

- Uyển nhi quả nhiên có kiến thức.

Tần Tiêu tán thưởng bắt đầu:

- Không hổ là nữ tể tướng thủ hạ của thánh hậu nha! Ha ha!

Lúc này đột nhiên Tử Địch buông bát đũa. Nhẹ ném một câu:

- Ta ăn no, các ngươi ăn từ từ.

Dứt lời thì đi ra ngoài.

Mặc Y phiền muộn nhìn qua Tử Địch đi ra ngoài, muốn đuổi theo nhưng Tần Tiêu khoát khoát tay:

- Tính toán, cho nàng đi thôi.

Mặc Y xấu hổ cúi đầu xuống:

- Thực xin lỗi lão công... Có lẽ. Ta thật sự là sai, không nên miễn cưỡng muội muội như vậy.

Tần Tiêu cười cười:

- Không liên quan tới ngươi. Ta biết rõ mấu chốt cho nên buổi tối về rồi nói sau, hiện tại ăn cơm trước.

Tử Địch chạy ra nhà hàng và đi lên lầu hai, tiến vào trong phòng, phiền muộn ngồi bên bàn, rầu rĩ thầm nghĩ: Xú nam nhân, trong mắt của ngươi chỉ có Tiên nhi, nhiều lắm là còn có nửa Uyển nhi... Với tỷ muội của chúng ta làm sát thủ thì không đặt vào mắt? Tỷ tỷ thật là đồ đần, tức chết ta!

Sau khi ăn xong, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ mang theo hai nô bộc chuẩn bị ra cửa đi tới phủ Thái Bình công chúa.

Trước khi rời đi Tần Tiêu gọi Mặc Y tới và nói nhỏ mấy câu, Mặc Y lập tức trở nên xấu hổ, gật gật đầu, che miệng đi vào trong phòng.

Lý Tiên Huệ buồn bực nói:

- Lão công cùng Mặc Y nói cái gì đó, thần sắc của nàng trở nên mập mờ như vậy?

- Ba chữ, ‘mê tình hương’, hắc hắc!

Trong lòng Lý Tiên Huệ khẽ động, sau đó cười rộ lên, sau đó thấp giọng nói với Tần Tiêu:

- Nghe tên đã biết không phải thứ tốt. Tốt lắm, bên người của ngươi chuẩn bị đồ vật như vậy, chớ không phải là chuẩn bị đi làm hái hoa đạo tặc đấy chứ?

- Làm sao có thể, ta sinh hoạt trong hoa viên, làm gì phải đi ra ngoài hái hoa?

- Hoa nhà không bằng hoa dại a!

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Xem ra Tiên nhi càng ngày càng ưa ghen, bằng không sau này chúng ta thử là được.

- Không! Ta mới không cần!

Lý Tiên Huệ cười mắng.

Tần Tiêu làm bộ bừng tỉnh đại ngộ:

- Ồ, cũng đúng ah!

Lý Tiên Huệ nghe ra ý của hắn, hung hăng véo lên cúi trỏ của hắn:

- Ý của ta trời sinh tính dâm đãng, không cần phải dùng đồ vật đó đúng không?

- Không dám, không dám! Ta nào dám, hắc hắc!

Hai người vừa náo vừa lên xe, đi thẳng tới phủ Thái Bình công chúa.

Lý Tiên Huệ đang mặc váy ngắn, trên đầu mang cái mũ che gương mặt lại, nhưng trong lòng có chút bất định, sợ hãi nói ra:

- Lão công, chúng ta mạo muội đi gặp cô cô, cũng không biết có được không?

- Yên tâm đi Tiên nhi, không có việc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.