Lúc trước Tần đại nhân lĩnh quan bào công văn đã tới Ngự Sử đài một lần, hạ quan liền nhớ kxy dung mạo của đại nhận. Thanh niên tài tuấn có tư
thế Long Phượng như đại nhân đi tới chỗ nào đương nhiên là làm cho
người ta nhìn mãi. Chỉ là loại tiểu quan cửu phẩm như hạ quan khó được
vào pháp nhãn, Tần đại nhân không chừng không có ấn tượng gì.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Phùng đại nhân khách khí, khách khí. Đã như vầy, thì làm phiền Phùng đại nhân, dẫn ta đi gặp ngự sử đại phu a.
Trong lòng lại thầm nghĩ: thật đúng là người sợ nổi danh heo sợ mập, đi tới chỗ nào đều có người vuốt mông ngựa.
Phùng Niên Tân cúi đầu khom lưng, đem đám người Tần Tiêu tiến vào trong nội đường:
- Rất đúng dịp, trước đó không lâu, Tương Vương Điện Hạ vừa được bổ nhiệm làm ngự sử đại phu, hôm nay tan triều về vẫn một mực nội đường xử lý
công vụ còn chưa rời đi.
Tương Vương? Tần Tiêu thầm nghĩ trong
lòng: đó không phải là Lý Đán sao, cha thân sinh của Lý Long Cơ, trước
sau trở thành hai lần hoàng đế giác nhi (nhân vật phụ)?
Phùng Niên Tân đi nhanh vài bước vào nội đường thông báo một tiếng, sau đó nghe được bên trong có âm thanh vang lên:
- Cho mời!
Thanh âm nhu hòa mà trầm thấp.
Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức, Lý Tự Nghiệp vượt qua cửa tiến vào, chứng kiến một nam tử trung niên lấy áo bào màu vàng đầu đội ngọc quan đang cười
hòa ái với Tần Tiêu:
- Ah, là Giang Nam Đạo Tuần Tra Sử Tần đại nhân trở lại. A..., tới đúng lúc. Bổn vương vừa vặn có chuyện tìm ngươi.
Tần Tiêu đi đến trước bàn của Lý Hiển chắp tay vái chào nói:
- Không biết Tương Vương Điện Hạ tìm Tần Tiêu chuyện gì?
- Cũng không có cái đại sự gì, ngươi không cần đa lễ.
Lý Đán đứng lên tiêu sái đến bên cạnh Tần Tiêu, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Là trụ cột của quốc gia thật sự là hậu sinh khả uý! Bệ hạ sớm mấy ngày
này hạ ý chỉ với bổn vương, nói nếu là ngươi về Ngự Sử đài nộp chỉ thì
ngươi trực tiếp đến Đại Minh Cung gặp mặt bệ hạ, không cần đem hồ sơ
tuần tra Giang Nam ở lại Ngự Sử đài. Có chuyện gì, do lão nhân gia tự
mình định đoạt luận phán.
Tần Tiêu gật đầu đáp ứng:
- Tần Tiêu minh bạch, tạ Tương Vương Điện Hạ đề điểm.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ: cũng theo ta dự đoán. Võ Tắc Thiên chắc là không
thể để tin tức Giang Nam rơi xuống trong tay Ngự Sử đài để nó trắng trợn phát tán. Chính mình đến Ngự Sử đài chỉ như là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Trên mặt Lý Đán hiện lên sự vui vẻ:
- Tần Tiêu, ta
và ngươi tính toán ra, cũng đồng liêu rồi. Nếu là mới từ Giang Nam
đường xa trở về, lẽ ra thay ngươi bày tiệc mời khách. Nếu không ta xem
như vậy, sau khi ngươi tiến cung gặp mặt thánh thượng, nếu bệ hạ không
an bài đình yến thì Tần Tiêu huynh đệ tới quý phủ của bổn vương uống mấy chén rượu nhạt, được chứ?
Sau đó Lý Đán giảm thấp thanh âm xuống, khẽ cười nói:
- Nói như thế nào, ta cũng là phụ vương của A Man, cùng hắn kết nghĩa,
coi như là một nửa con trai của ta rồi. Lão tử thiết yến cho nhi,
ngươi không có lý do gì không đến a?
Tần Tiêu vội vàng chắp tay đáp lễ:
- Điện hạ nói quá lời, Tần Tiêu đâu dám vô lễ không đến! Nếu là hoàng đế
bệ hạ không có chuyện ra lệnh, Tần Tiêu tất nhiên đến phủ bái phỏng.
- Vậy là tốt rồi!
Lý Đán cười ha ha, lại vỗ vỗ bả vai của Tần Tiêu nói:
- Đi thôi. Bệ hạ tại cung Thái Cực đông bắc Đại Minh cung, nếu không phải biết đường, ta sai Phùng Niên Tân dẫn ngươi đi. Ah, hoàng đế nói, một
mình ngươi đi vào là được rồi. Lý tướng quân cùng Phạm đại nhân, thì ở
tại chỗ này nghỉ ngơi một lát a.
Tần Tiêu như có điều suy nghĩ cười cười:
- Tạ điện hạ!
Sau đó cùng Phùng Niên Tân cùng đi ra khỏi Ngự Sử đài.
Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ: Lần này chạy một chuyến Giang Nam, sau khi hồi kinh thì Tương Vương và Thân Vương đều mời ta dự tiệc. . . Cũng thế,
tại triều đình, bằng hữu nhiều, so cừu nhân nhiều thì tốt hơn. Huống
chi, hắn là cha của Lý Long Cơ, người lãnh đạo trực tiếp của ta hiện
tại, không đáng không nể mặt đắc tội hắn.
Phùng Niên Tân dẫn Tần
Tiêu đi thẳng qua đường cái của Thừa Thiên môn tiến vào Thừa Thiên môn,
đập vào mắt là cung Thái Cực sừng sững. Tảo triều đã tán, lúc này người
đã không nhiều lắm, dưới mặt đất cung điện là vệ sĩ Vũ Lâm Vệ đóng giữ.
Phùng Niên Tân dẫn Tần Tiêu trái quấn phải quẹo xuyên qua Thái Cực Môn,
Lưỡng Nghi Môn, Thừa Hương Điện, thẳng đến bắc môn Huyền Vũ môn cung
Thái Cực xa hơn đông bắc đi qua một đoạn đường trình, mới đập vào mắt
đến Đại Minh Cung. Phùng Niên Tân chắp tay cáo từ:
- Tần đại
nhân, hạ quan chưa truyền chiếu, cũng không tự ý vào Đại Minh cung. Tần
đại nhân cứ tới trước cửa Đan Phượng mời ngự tiền thị vệ đi vào thông
báo.
Tần Tiêu gật đầu tạ ơn:
- Làm phiền Phùng đại nhân rồi.
Tần Tiêu theo như lời của Phùng Niên Tân mời vệ sĩ trước cửa Đan Phượng
thông báo, sau đó im im lặng lặng chờ ở nơi đó, khoảng chừng hơn nửa
canh giờ, mới xa xa nhìn thấy người thị vệ kia chạy trở về, đối với Tần
Tiêu chắp tay nói:
- Tần đại nhân, bệ hạ tuyên ngươi nhập kiến, cũng phái nữ quan Thượng Quan Uyển Nhi đến đây dẫn đường.
Thượng Quan Uyển Nhi? Trong lòng Tần Tiêu cười cười: hồi lâu không gặp nàng, cũng không biết nàng hiện tại thế nào!
Quả nhiên, sau một lát, Thượng Quan Uyển Nhi mặc kiểu nam quan phục, đầu
đội cái mũ hai cánh xuất hiện ở trước mặt Tần Tiêu, giống như cười mà
không phải cười, trong ánh mắt hàm ý rất nhiều nói:
- Tần đại
nhân, lần thứ hai vào Đại Minh cung, đay là lãnh địa của ta ah. Đi thôi, bệ hạ đang ở trong dịch đình thưởng cá hóng mát.
Tần Tiêu cười
khẽ đi theo Thượng Quan Uyển Nhi về phía trước, vừa đi ra không bao xa,
Thượng Quan Uyển Nhi chậm bước chân lại sóng vai với Tần Tiêu hỏi hắn.
- Này, lần trước từ Giang Nam trở về, ta đã quên một đại sự , không có
tìm ngươi lấy hai vật làm kỷ niệm. Thế nào, lần này ngươi hồi kinh, nhớ
rõ mang cho ta lễ vật không?
- Nàng đóan thử xem?
Tần Tiêu vui vẻ ra mặt:
- Nàng đang ở hoàng cung, cái gì hiếm quý chưa từng gặp qua, còn vật gì
ngươi có thể để mắt? Trước khi đi, nàng nói muốn ta đến Trường An, trả
lại nàng hai đồ vật. Ta đã mang tới toàn bộ.
- Toàn bộ đã mang đến?
Thượng Quan Uyển Nhi hơi làm kinh hỉ, hướng trên người Tần Tiêu nhìn lại trước sau:
- Ở nơi nào?
Tần Tiêu cười ha ha:
- Nàng muốn nghe câu chuyện Bạch Xà Truyện, đương nhiên là trong bụng ta, nàng muốn ăn cá nướng thì dùng đôi tay của ta làm. Vì thế Tần Tiêu ta
chính là lễ vật rồi!
- Ai nha...ngươi thật là ba hoa.
Thượng Quan Uyển Nhi cáu giận nói:
- Không mang chính là không mang, cũng không thành thật một chút! Bất quá cũng vậy, ngươi đã nói Tần Tiêu chính là lễ vật ’, vậy thì tốt, từ
hôm nay trở đi, ngươi chỉ có Thượng Quan Uyển Nhi ta, hì hì!
- Vậy thì tốt quá!
Tần Tiêu ra vẻ nghiêm túc:
- Ta đường đường quan lại Đại Chu lại trở thành gia nô của Thượng Quan Uyển Nhi nàng rồi.
- Ta bất kể, ta nói là của ta, chính là của ta.